Hạo Thiên đã quay lại thành phố làm việc. Tôi mặt dày dò hỏi khắp nơi, mãi mới biết được địa chỉ công trình nơi anh đang làm.
Kiếp trước, sau khi kết hôn, tôi chưa từng hỏi han đến công việc của anh. Chỉ biết mơ hồ rằng anh làm trong công ty xây dựng, và chúng tôi chưa bao giờ thiếu tiền tiêu. Tôi cứ ngỡ đó là điều hiển nhiên. Nhưng tôi chưa từng biết, con đường anh đi qua, lại khổ nhọc và chông gai đến vậy.
Ban đầu, anh là người chuyển gạch ở công trường, việc nặng, bụi bặm, nhọc nhằn. Nhưng Hạo Thiên thông minh, tay nghề lại nhanh nhạy. Chẳng bao lâu, anh học được cách lát gạch, trở thành một thợ chính được nhiều người nể trọng. Rồi sau đó, cùng vài người bạn hùn vốn mở công ty riêng. Kinh doanh ngày một khá, tiền bạc cũng dần rủng rỉnh.
Nhưng vào thời điểm này, tôi tính ra, có lẽ anh vẫn chỉ là một người thợ trẻ, cặm cụi giữa cái nắng gắt của công trường.
Giữa trưa, trời nóng như đổ lửa. Tôi mặc áo ngắn tay mà vẫn cảm thấy từng dòng mồ hôi tuôn ra, chảy dọc sống lưng. Công trình còn dang dở, gạch đá ngổn ngang, nắng chiếu xuống bê tông khiến không khí bức bối như trong một cái lò.
Tôi đứng nép vào một góc râm, dõi mắt về phía anh.
Hạo Thiên đang cởi trần, ngồi xổm trên nền đất, tay thoăn thoắt làm việc. Mồ hôi chảy từ thái dương xuống quai hàm, lấp lánh dưới ánh nắng gắt, rồi nhỏ xuống nền xi măng. Cơ thể anh rám nắng, cơ bắp rắn rỏi, từng động tác đều chắc nịch và chăm chú.
Tôi nhìn anh, tim như bị ai bóp chặt.
Tại sao kiếp trước tôi chưa từng để ý đến những điều này?
Hạo Thiên vô tình ngẩng đầu lên để giãn cổ. Bắt gặp ánh mắt tôi, anh thoáng sững người, sau đó chậm rãi đứng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Lưu Thư Ngọc?"
Anh có vẻ lúng túng, ánh mắt thoáng hoảng hốt. Như thể không muốn tôi nhìn thấy hình ảnh nhếch nhác, đầy mồ hôi và bụi bặm này của anh. Anh vội quay người, nhặt chiếc áo phông cũ bên cạnh khoác vào, rồi luống cuống chải lại mái tóc đã ướt đẫm vì mồ hôi.
Cuối cùng, anh xụ mặt, bước về phía tôi: "Em đến đây làm gì?"
Tôi rút khăn giấy trong túi, nhẹ nhàng lau vết bụi mờ trên trán anh. Gió khẽ thổi qua, tôi mỉm cười dịu dàng: "Em đến tìm anh."
Một thoáng ngỡ ngàng lướt qua mắt anh, sau đó là… một tầng thất vọng nặng nề.
Anh cụp mắt, giọng nói mang theo vẻ tự giễu: "Chê số tiền đó ít à? Đó… là tất cả những gì anh có."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tôi cắn môi. Lòng chợt đau nhói.
Tiền…
Tại sao mỗi lần tôi tìm đến anh, trong mắt anh đều là vì tiền?
Tôi giận dỗi lườm anh, nhưng sâu trong lòng lại thấy áy náy đến không chịu nổi. Vì tôi biết, kiếp trước, những lúc tôi tỏ ra tử tế, đa phần đều là khi anh mang tiền đến.
Hạo Thiên quay đi, lấy chiếc bình nhựa to màu xanh lá cây ra uống nước. Tôi nhìn cái chai Sprite rẻ tiền ấy, bỗng thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.