Trọng Sinh, Tôi Cua Lại Chồng Từ Đầu

Chương 1: 1





Bạn biết đấy, đời tôi nó éo le tựa như một bộ phim Hàn Quốc giờ vàng, chỉ khác là thay vì nam chính tổng tài lạnh lùng, tôi lại trúng số độc đắc một cú twist không thể nào đỡ nổi.

Chuyện là tôi vừa trải qua một trải nghiệm mà tôi gọi là phiên bản thử nghiệm của địa ngục trần gian. Xe nổ tung như pháo hoa đón Tết, chỉ có điều ngôi sao của màn trình diễn đó suýt là tôi. Và ai là hiệp sĩ áo vải lao vào biển lửa như phim hành động Mỹ để cứu tôi? Chính là cái gã mà tôi từng thẳng tay liệt vào danh sách đen, cái gã mà mỗi lần chạm mặt, tôi chỉ ao ước có phép thuật hô biến cho hắn bay thẳng lên sao Hỏa. Ừ thì, gã đó đã dùng cả tính mạng để minh chứng cho cái gọi là tình yêu đơn phương nó vi diệu đến nhường nào.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Bùm! Một cú reset ngoạn mục. Mở mắt ra, tôi thấy mình đang hiên ngang đứng giữa thanh xuân phơi phới năm hai mươi lăm tuổi. Cứ như vừa được Thượng Đế ban cho một nút "chơi lại từ đầu" xịn sò.

Và tiết mục chào sân khi tôi quay lại là một khung cảnh quen thuộc đến phát ngán, cái cảnh mà tôi từng ước gì có cỗ máy thời gian của Doraemon để xóa sổ vĩnh viễn: mẹ tôi, với chất giọng cao vút truyền cảm, đang thao thao bất tuyệt dạy dỗ anh chồng tương lai (mà lúc đó tôi còn chưa buồn liếc mắt tới) về những tiêu chuẩn vàng của một chàng rể quý. 

Chủ đề chính, không lẫn vào đâu được: "Ba trăm tám mươi tám vạn tệ sính lễ! Cậu muốn rước con gái rượu của tôi về dinh à? Nhớ cho kỹ nhé, dù có phải đi bán m.á.u hay làm bất cứ điều gì, một xu lẻ cũng không được phép thiếu đấy!" 



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe thôi đã thấy cái viễn cảnh viêm màng túi nó hiện ra mồn một rồi.

"Mẹ ơi… cứu con… cứu con với!" – giọng tôi lúc ấy chắc chỉ đủ để muỗi nghe, yếu ớt hơn cả tín hiệu 3G những ngày mưa bão.

Tôi một bà bầu 7 tháng tuổi thai, đang kẹt cứng ngắc trong chiếc ghế phụ như con cá mắc lưới. Xe thì lật chỏng gọng, đầu óc thì quay cuồng như cái máy xay sinh tố, còn toàn thân thì ê ẩm như thể vừa bị một đội quân kiến lửa hội đồng. Xung quanh, hơi nóng cứ hầm hập bốc lên, báo hiệu một đại tiệc nướng bất đắc dĩ sắp sửa bắt đầu, với tôi là món chính.

Mẹ tôi với đôi mắt đỏ hoe, lao đến như một cơn lốc. Bà dồn hết sức bình sinh cố kéo bật cái cửa xe đang méo mó. Nhưng, nhân vật đầu tiên được bà ưu tiên giải thoát không phải là đứa con gái ruột đang mang trong mình một sinh linh bé bỏng, mà là cậu em trai vàng ngọc của tôi – lúc đó đang sợ đến mức hồn bay phách lạc, mặt mũi có khi còn tái mét hơn cả tôi. 

Kế đến là cô em dâu quý hóa. Và dĩ nhiên, không thể thiếu được cục cưng cháu đích tôn của bà. Cứ thế, từng người, từng người một được mẹ tôi đưa ra khỏi vùng nguy hiểm. Xong xuôi đâu đấy, mẹ tôi ngồi phịch xuống vệ đường, thở hổn hển như vừa chạy marathon.

Còn tôi? Tôi vẫn là khách mời danh dự bất đắc dĩ trong chiếc xe đang đếm ngược từng giây đến giờ phát hỏa, tay vô thức ôm chặt lấy bụng. Chỉ ba tháng nữa thôi, đứa con đầu lòng yêu dấu của tôi sẽ cất tiếng khóc chào đời. Hoặc có lẽ là không bao giờ.

Tôi nghiến chặt răng, gom hết chút sức tàn, hét lên một tiếng tuyệt vọng, dù biết rằng hy vọng lúc này còn mong manh hơn cả tờ giấy thấm dầu: "Mẹ ơi… làm ơn cứu con với…"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com