Trải qua cả mùa đông lạnh giá, Vân Sương giờ đây trắng trẻo, da thịt. Cũng nhờ ăn uống đầy đủ hơn , sắc mặt hồng hào, hai má còn hóp như xưa.
Dù là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng chỉ cần khỏe mạnh và chăm sóc bản , đủ để toát lên vẻ dịu dàng, đằm thắm khiến nỡ rời mắt.
"Kiều đại ca… như sẽ khiến em cảm thấy áp lực."
Vân Sương cúi đầu, tay mân mê vạt áo, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Kiều Dịch Khất đang đặt tay lên cái hộp trong túi, cô thì ngón tay khựng giữa trung.
Thôi thì… nếu cô sẵn lòng nhận, để cũng . Dù chỉ là sớm muộn, gấp.
"Vân Sương, đừng hiểu lầm. Dù gì thì… chúng cũng đăng ký kết hôn .
Chỉ là một bộ quần áo thôi, gì đáng kể . Anh thấy em chẳng lấy bộ nào hồn cả, em nhận lấy . Thời tiết cũng bắt đầu ấm , em thể cứ mặc mãi mấy cái áo bông cũ rích để việc ."
Nói cũng . Dạo gần đây, trong đội sản xuất dần bỏ áo bông, bằng áo vải mỏng.
Hôm nay, cô cũng chỉ mặc một bộ áo vá, là chắp vá đắp miếng, chẳng bộ nào lành lặn.
"Vậy… cảm ơn ."
Cô nhẹ giọng đáp, nhận túi đồ từ tay .
Thật , hiện giờ cô cũng thiếu tiền. Chỉ là trong thời buổi , tiền chắc mua đồ nếu phiếu.
cũng sắp khác . Mấy năm nữa, phiếu mua hàng sẽ bãi bỏ, kinh tế mở cửa, việc mua bán sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Đến khi cô ăn khấm khá, thu nhập định, sẽ mua thứ hơn cho , đáp tấm lòng .
" , còn món nữa, em nhất định nhận."
Nói đoạn, Kiều Dịch Khất lấy từ trong túi một chiếc hộp nhỏ, mở , là một chiếc đồng hồ đeo tay.