Vân Sương mấy con gà con nhốn nháo trong rổ, ánh mắt sáng lên:
"Không đắt . Em nghĩ mà xem, chỉ cần nuôi sống vài con là trứng ăn quanh năm. Gà mái đẻ đều, vài hôm là thu vốn. Mà hôm nay, chợ chỉ mỗi chị bán, tìm chỗ khác."
"Thôi thì mặc cả một chút. Mua nhiều mà giảm thì ai dám mua?"
"Chị ơi, em lấy mười con, chị bớt cho chút nhé!" – Nguyệt Lan bắt đầu chiêu.
Chị bán hàng hỏi :
"Thế còn chị ?"
"Em lấy hai mươi con!" – Vân Sương trả lời dứt khoát khiến cả hai còn đều giật .
"Trời ơi, chị lấy hai mươi con thật ?" – Nguyệt Lan tròn mắt.
"Ừ, chị tính cả gà trống lẫn mái, con nào sống cũng chẳng . Cẩn thận vẫn hơn."
Nguyệt Lan thấp giọng:
"Chị sợ gì ? Bây giờ vẫn ai dám nuôi nhiều, lỡ xã kiểm tra thì phiền phức."
"Không . Chị kế hoạch riêng."
Chỉ Vân Sương mới rõ tương lai sẽ thế nào. Cô thể bỏ lỡ cơ hội , bởi chỉ một thời gian nữa thôi, việc chăn nuôi cá thể sẽ khuyến khích mạnh mẽ.
Chị bán gà tít mắt:
"Được , hai em lấy ba mươi con, chị giảm cho năm phân, bốn hào rưỡi một con nhé?"
"Không , ba hào một con chị. Bọn em lấy nhiều, chị cũng lời còn gì!" – Nguyệt Lan bặm môi, chịu thua.
"Trời đất ơi, ai mua gà con với giá đó nữa chứ! Năm nay ai cũng tranh nuôi, em nghĩ chị còn hàng ?"
Mặc cả tới lui, cuối cùng chị bán cũng xuống nước:
"Thôi , bốn hào, lời chút ít thôi đấy nhé!"
Hai mừng rỡ gật đầu, bắt đầu chọn gà. Đám gà con mới nở vài ngày, lòng tơ mềm mại, con nào cũng lạch bạch dễ thương chịu nổi.
"Nhớ chọn con nào nhanh nhẹn, khỏe mạnh, đừng lấy con rụt rè quá." – Nguyệt Lan dặn.
"Chị !"
Vân Sương mang theo một cái gùi trúc, xếp gà con cẩn thận. Chỉ tiếc là vì lũ gà chiếm hết chỗ, thể mua thêm đồ khác.
Dạo , khi lên huyện thành, Kiều Dịch Khất mua ít đồ ăn thức uống, nên hiện tại cô cũng chẳng cần mua thêm gì.
Hai cũng dám chần chừ lâu. Gà con nhỏ xíu, nếu mang lâu khéo chúng ị ướt cả rổ.
Hai khỏi cổng chợ Cung Tiêu Xã, đang tính rẽ về phía lối tắt thì từ xa bỗng thấy tiếng cãi vã ầm ĩ, giọng đàn bà the thé chói tai.
"Chị Vân Sương, chị … hình như là Hứa Lam Xuân!" – Nguyệt Lan thì thào.
Vân Sương cau mày. Giọng chua ngoa, điệu bộ đanh đá , đúng là cô – Hứa Lam Xuân, từng khiến gia đình nhà họ Hứa long trời lở đất.
Đường là đường chính, vòng . Tránh cũng xong. Vân Sương thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tưởng ai, hóa là chị dâu cũ! Quốc Phong một câu, chị nhảy dựng lên gì?"
Vân Sương lạnh, cần nín nhịn nữa.
"Hứa Lam Xuân, cô gọi ai là chị dâu? Nếu vì cô, chẳng ly hôn."
Cô ngẩng đầu, lớn để tất cả cùng :
"Mọi ở trấn Thanh Dương chắc còn rõ, nhà họ Hứa tan nát, thành thù, là vì ai? Vì cái bà cô già – Hứa Lam Xuân! Phá nát nhà còn dửng dưng phủi tay, lấy chồng mới như từng xảy gì!"
Tiếng bàn tán lập tức rộ lên. Người trong chợ từng loáng thoáng chuyện nhà họ Hứa, giờ chính trong cuộc xác nhận, ai nấy đều trố mắt, xôn xao.
Hứa Lam Xuân tức giận gào lên:
"Chị vớ vẩn! Chẳng bỏ chị vì chị giữ mồm giữ miệng, dâu ? Giờ bỏ , hóa còn định quyến rũ trai làng nữa!"
Lý Quốc Phong siết chặt nắm tay, giọng nén tức:
"Cô ăn cho cẩn thận. bao giờ quan hệ gì với chị Vân Sương. Cô dựng chuyện nữa là để yên !"
Hứa Lam Xuân chẳng những sợ, còn càng thêm đắc ý:
"Thấy ! sai ? Hai diễn giỏi lắm, ai mà tin là gì!"