Hứa Lam Hà theo phản xạ lui mấy bước. Ký ức Kiều Dịch Khất đánh vẫn còn nguyên như mới.
"Vân Sương, em thể cho thêm một cơ hội ?"
"Đã bảo là ! Hay hiểu tiếng ?"
Kiều Dịch Khất nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua khiến Hứa Lam Hà tái mặt.
"Anh họ, đây là chuyện vợ chồng giữa em và Vân Sương, đừng xen ."
"Ha... cuối. Cút."
Chữ cuối vang lên dứt khoát, khí thế bức như thể nghiền nát đối phương chỉ bằng ánh mắt.
Vân Sương cũng giật , ngờ đàn ông toát lên khí thế áp đảo đến . Hứa Lam Hà càng chịu nổi, lúng túng lùi thêm vài bước.
"Anh họ, đừng giận. Em ý gì cả… Hôm nay em thật lòng đón Vân Sương về. Em em sai nhiều, nhưng em hứa… thật sự hứa, về sẽ để chuyện cũ tái diễn. Anh yên tâm, em sẽ xem mắt nữa."
Hứa Lam Hà sang Vân Sương, mắt đỏ hoe, giọng lạc :
"Nếu hôm nay em đồng ý, ngày mai đến. Ngày mai em đồng ý, ngày mốt vẫn đến. Em từng , nước chảy đá mòn, chỉ cần kiên trì, sẽ ngày hồi đáp. Anh tin, em cũng sẽ chờ …"
Nói xong, đợi phản ứng của ai, bỏ thật.
Kiều Dịch Khất lặng một lát, hừ lạnh:
"Người gì mà như điên ?"
Cô lắc đầu nhún vai.
"Người nhà họ Hứa ai cũng vấn đề. Vào nhà thôi."
Hai bước , thấy ba đứa trẻ nép cánh cửa.
"Mẹ, con về, cũng để ông tới nữa…" – Giọng đứa lớn vang lên đầy cương quyết.
Vân Sương kịp trả lời, Kiều Dịch Khất bước tới, xoa đầu thằng bé :
"Cháu yên tâm, chỉ cần cháu , chú sẽ giúp cháu đuổi ông ."
"Vâng ạ!" – Thằng bé gật đầu mạnh, nhưng đôi mắt vẫn thấp thỏm về phía nó, như sợ một lúc nào đó, cô mềm lòng…
Việc về nhà họ Hứa , chỉ bằng một câu của Kiều Dịch Khất thể quyết định . Liễu Vân Sương tâm tư của đám trẻ, trong lòng cũng mềm xuống, bèn cất lời để chúng an tâm.
"Yên tâm các con. Trước , từ nay về , nhà sẽ còn bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Hứa, cũng liên quan gì đến Hứa Lam Hà nữa."