"Hứa Lam Hà, cho rõ. Từ nay trở , phép bước nơi thêm một nào nữa. Nếu còn dám bén mảng, tự chịu hậu quả!"
Giọng từng chữ từng chữ vang lên, lạnh lẽo như gió rét đầu đông. Một tay đặt lên vai Hứa Lam Hà, khiến cả run lên.
Lúc đây, Hứa Lam Hà mới thật sự thấy sợ. Người đàn ông mặt, dạng dễ chọc. Không chỉ bản lĩnh, mà ánh mắt còn lạnh đến rợn .
Rõ ràng là đang , mà ánh mắt như lưỡi d.a.o lạnh lùng lướt qua, khiến ai cũng cảm thấy đau rát.
"Đi thôi." – Vân Sương lạnh giọng .
"Ừm." – Kiều Dịch Khất gật đầu.
Hai sánh bước trong, chẳng buồn để tâm đến Hứa Lam Hà vẫn còn ngẩn phía . Anh thấy còn gì để xen , đành lặng lẽ đầu rời .
Lúc , Hứa Tri Lễ Kiều Dịch Khất với ánh mắt lấp lánh, đầy ngưỡng mộ:
"Chú Kiều, chú nãy oai quá! Chú thể dạy cháu mấy chiêu ? Cháu cũng thể bảo vệ ."
Kiều Dịch Khất thằng bé một hồi, bật gật đầu:
"Được chứ, chú sẽ dạy cho cháu mấy động tác cơ bản, ít là để phòng ."
Liễu Vân Sương , liền nghiêng đầu sang, ánh mắt như chút hứng thú:
"Thế thể học ?"
"Đương nhiên là . Nếu cô học, dạy." – Anh , đầu tiên nhẹ nhàng đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tối mùng Hai, tuyết ngừng rơi. Kiều Dịch Khất thu dọn đồ đạc, báo mà rời . Anh lý do gì để ở nữa, mà nhà họ Hứa thì cũng cảnh cáo một phen nhớ đời.
Hứa Lam Xuân vốn là "bảo vật" của nhà họ Hứa, giờ thì đang sống dựa Tần Ngọc Lương. Mọi sự yên đều là nhờ địa vị của Tần Ngọc Lương – nếu công việc của gặp rắc rối, thì Hứa Lam Xuân e rằng chẳng còn dám ngông cuồng như .
Ở huyện thành, Khánh Tử và Hỉ Tử chờ sẵn từ sớm. Họ pha , dâng nước, hầu hạ rửa mặt như đón một vị vương gia trở về.
"Lão đại, mà về, chắc bọn em kéo tìm !" – Hỉ Tử rót lải nhải.
"Đi tìm gì, , khi về thì tự nhiên sẽ về." – Kiều Dịch Khất thản nhiên đáp, tay cầm chén , gạt nhẹ nắp để tỏa hương.
Hỉ Tử bỏ cuộc, tiếp tục bô bô:
"Anh nhà, cô gái nhà họ Nam đến đây mấy bận, loạn suốt cả Tết!"
Nghe đến đó, Kiều Dịch Khất cau mày, mắt lạnh lẽo:
"Con bé còn dám vác mặt tới nữa ?"
"Cô chuyện trai . mà, lão đại , gái nhà họ Nam thế, thấy động lòng ?" – Hỉ Tử ngờ nghệch.
Kiều Dịch Khất trả lời, chỉ đặt mạnh chén xuống bàn, giọng bỗng trở nên cứng rắn:
" chiều quá ?"
Hỉ Tử giật , nhưng vẫn cứng miệng:
"Em cũng là lo cho thôi. Chị Liễu xứng với !"
Khánh Tử thấy tình hình căng thẳng, nhanh tay kéo Hỉ Tử ngoài.
"Đi! Ra hóng gió cho tỉnh đầu óc!"
Ra đến cửa, Hỉ Tử vẫn chịu thôi:
Mộng Vân Thường
"Anh cái gì ? Em sai!"
Khánh Tử sang, thẳng tay tát cho một cái vang trời.
"Anh gì ? Đánh cho tỉnh ! Lão đại cần dạy bảo chắc?"
" cô ... chị Liễu ... chị xứng!"
"Xứng là việc của ? Cậu bao nhiêu năm , lão đại mới chịu để mắt đến một phụ nữ ? Cậu ở đây ngáng đường, cô độc cả đời ?"
Hỉ Tử ngây , như gió lạnh quất thẳng mặt.
"Em... em chỉ là một vợ ..."
"Vợ là thứ để chọn bàn cân! Chị Liễu tuy nghèo, nhưng thẳng thắn, lươn lẹo, việc, từng cứu mạng . Chừng đó đủ ?"