Ngoài sân, loa phóng thanh của đội sản xuất lại vang lên:
"Chiều nay đến nhận lương thực, hạt kê và hạt hướng dương."
Vân Sương nhẩm tính – đúng rồi, hôm dọn kho thì cô bận việc trên huyện, không có mặt. Bây giờ phải đi xếp hàng sớm, kẻo đến trễ thì không còn phần.
"Lương thực với dầu ăn năm nay trông cả vào buổi chiều nay đấy."
"Mẹ, con đi với mẹ nhé?" – Hứa Tri Lễ xung phong.
"Không cần đâu, không có nhiều. Con ở nhà trông em cho mẹ là được." – Vân Sương vừa nói vừa đưa cho Hứa Tri Ý một củ khoai lang khô. Cô bé cười tít mắt – đây là món ngon nhất mùa đông, vừa dẻo vừa ngọt.
Mộng Vân Thường
Đang dặn dò thì có tiếng gọi ngoài cửa. Đỗ Nhược Hồng đến, dắt theo hai cô con gái.
"Vân Sương, đang tính may quần áo à?"
"Vâng, em mua được ít vải, định may áo bông cho lũ nhỏ."
Nghe vậy, Đỗ Nhược Hồng thở dài, giọng có phần hậm hực:
"Vẫn là em sống thoải mái thật đấy. Bên nhà chị dù đã tách hộ, nhưng vẫn ở chung sân. Ngẩng đầu cúi đầu đều chạm mặt, bực mình lắm."
Vân Sương nghe vậy liền hiểu ngay – chị ta đến là để kể chuyện phân chia tài sản đây mà. Cô cũng không muốn dây vào.
"Chị từng nói chỉ mong sớm phân nhà. Giờ tách rồi, không phải đã được như ý sao? Em cũng không hay ra ngoài, nên chẳng biết người ta bàn gì cả."
"Tách thì tách rồi, nhưng chia như thế thì chẳng khác nào cướp trắng!" – Đỗ Nhược Hồng nói, giọng mỗi lúc một bực.
"Em biết không? Bà cụ có sáu trăm tệ, mà mỗi nhà chỉ được một trăm. Hứa Lam Xuân thì được tính riêng, cũng nhận một trăm. Còn hơn hai trăm còn lại, bà bảo để dưỡng già!"
Trong tính toán của Đỗ Nhược Hồng, số tiền đấy chỉ nên chia đều cho 3 anh em, căn bản không có phần của Hứa Lam Xuân. Mà 3 huynh đệ chia đều, tức là hơn 200 đồng 1 nhà. Nay tự nhiên chỉ còn được chia 100 đồng. Nghĩ mà uất.
"Ồ, chia kiểu đó thì thật là không công bằng. Vậy mà mọi người vẫn đồng ý à?" – Vân Sương hỏi lại.
"Không đồng ý thì làm được gì? Ban đầu bà ta còn định mỗi nhà chia năm mươi, may mà chị với vợ chồng thằng ba lên tiếng kịp. Không thì còn chẳng được chia!"
Đỗ Nhược Hồng thở ra đầy bất lực. Hứa Tri Tâm cũng hậm hực theo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thím hai không biết đâu, bà nội còn bảo cô Lam Xuân là con út sắp lấy chồng, mấy nhà làm anh chị thì phải thể hiện chút thành ý. Nói là ít nhất mỗi nhà phải đưa hai mươi tệ làm tiền hồi môn."
"Ơ, còn phải chuẩn bị của hồi môn nữa à? Vậy chẳng phải chỉ còn lại tám mươi đồng thôi sao?"
Liễu Vân Sương thoáng sửng sốt. Cô thật không ngờ bà cụ Hứa lại có thể tận dụng từng chút một, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tranh thủ lợi ích. Đúng là đến tuổi này rồi mà lòng tham vẫn chưa vơi.
"Em nói xem có tức không chứ! Chia đã ít rồi, giờ còn phải bù thêm cho cô ta. Rõ ràng trong tay bà ta còn một trăm đồng, vậy mà ép mỗi nhà chúng ta phải móc thêm tiền ra!"
Hứa Lam Hà đã đưa hết một trăm đồng kia cho Liễu Vân Sương, giờ chắc cũng chẳng cần lấy lại hai mươi tệ nữa. Có điều, e là anh ta đã hứa với Hứa Lam Xuân về chiếc vòng vàng rồi, tính toán quá khéo léo. Không chừng đằng sau còn có cả bàn tay của Hứa Tri Vi nhúng vào.
"Vân Sương, em nói xem có uất không? Tiền thì thôi không nói, nhưng đến cả những thứ còn lại khi chia cũng toàn đồ hỏng. Đồ dùng tốt thì bà cụ giữ lại hết. Em nghĩ coi, sau này Lam Xuân đi lấy chồng, bà ta chỉ có một mình, giữ mấy thứ đó để làm gì chứ?"
Nghe đến đây, Liễu Vân Sương chỉ biết cười nhạt. Có những con người, đúng là lòng dạ chỉ biết đến bản thân.
Cha mẹ thiên hạ đều sợ con mình thiệt thòi, cố dốc hết những gì tốt đẹp nhất cho con cái. Nhưng đến bà cụ Hứa thì ngược lại — cứ như muốn moi sạch của cải từ đám con trai ra mới hả dạ.
"Chia nhà rồi, thôi thì coi như mọi chuyện đã qua, chị dâu cả à, rồi sau này cũng sẽ khá hơn thôi."
Lời an ủi ấy khiến Đỗ Nhược Hồng dịu đi một chút, thậm chí còn nở được một nụ cười hiếm hoi.
"Ừ, trong cái rủi có cái may. Nếu hôm đó bà ta không làm ầm lên dọa c.h.ế.t người, thì chị cũng quyết không đồng ý chia nhà kiểu bất công như vậy đâu. Nhưng chia thì chia, cuối cùng vẫn đến lượt bọn chị phải nấu cơm cho bà ta. Mỗi tháng mỗi người phải gánh hai mươi cân lương thực, chưa kể hàng năm còn phải nộp thêm năm mươi đồng tiền dưỡng lão. Đến lúc bà ta nằm một chỗ thì ba anh em lại thay phiên nhau chăm nom. Còn con gái thì sao? Không thấy ai nhắc đến nữa!"
Lời nói vừa dứt, sắc mặt ai cũng nặng trĩu.
Đúng là chuyện nhà họ Hứa, càng nghĩ càng bực mình. Những việc ngang ngược như vậy, e chỉ có bà cụ Hứa mới làm ra được mà không biết ngượng mồm.
"Mẹ, bây giờ nhà mình cũng tách riêng rồi, hai mươi đồng của hồi môn đó mẹ đừng đưa cho cô ta nữa. Đừng có cố ra vẻ rộng rãi làm gì."
Hứa Tri Tâm chen vào, giọng bực bội, thái độ rõ ràng không chút thiện cảm với hai mẹ con Hứa Lam Xuân.
"Đúng rồi đấy! Năm trăm đồng còn chưa đủ à? Giờ lại còn muốn moi thêm của nhà mình nữa, đúng là hết thuốc chữa!"
Hứa Tri Niệm cũng gắt lên, tức giận không kém. Mỗi lần nhắc đến hai mẹ con kia là mặt nó sầm xuống như trời sắp mưa.
"Không đúng mà, hôm đó rõ ràng còn lục ra được một đôi vòng bạc với cái khóa trường mệnh nữa cơ mà! Mấy thứ đó cũng đáng tiền chứ ít gì, sao không chia?"
"Ôi dào, sao lại không chia chứ! Bà cụ bảo đấy là đồ gia truyền, trực tiếp đưa hết cho Hứa Lam Xuân luôn. Nói là để cô ta làm của hồi môn, sau này còn có cái truyền lại. Nghe xem, nói thế mà nghe được à? Đã gọi là gia truyền, thì phải truyền cho trưởng nam trưởng tôn mới đúng chứ, sao lại dúi cho con gái sắp đi lấy chồng như vậy?"