Chưa kịp chạm tới, Hứa Tri Lễ đã nhanh như cắt đưa gậy chắn ngang, mắt không rời khỏi động tác của anh ta.
"Ông định làm gì mẹ tôi?"
Hứa Lam Hà khựng lại, bối rối một giây, rồi lại cười cợt.
"Đứa nhỏ ngốc này, bố chỉ muốn nói vài câu với mẹ con, hai đứa vào nhà đi, chuyện người lớn để người lớn giải quyết."
"Tôi không tin! Các người đều là đồ xấu xa, chỉ biết bắt nạt mẹ tôi, đừng hòng!" – Hứa Tri Lễ nghiến răng, gằn từng chữ, ánh mắt không hề sợ hãi.
Từ nhỏ hai đứa đã chứng kiến đủ thứ chuyện xấu xa trong cái nhà đó, Hứa Lam Hà chẳng hề xứng đáng được tha thứ. Bây giờ lại làm bộ tử tế, ai tin được?
"Con xem lại mình đi, chẳng lẽ con không mong cả nhà mình sống vui vẻ bên nhau sao?" – Hứa Lam Hà chuyển sang giọng điệu mềm mỏng, nhưng càng khiến người ta nổi da gà.
"Chúng tôi mới là người một nhà! Ông thì liên quan gì?" – Hứa Tri Tình lạnh lùng cắt lời, ánh mắt nhìn anh ta như kẻ xa lạ.
Vân Sương khẽ gật đầu, rồi xoay người lại, giọng sắc như dao:
"Anh nghe rồi đấy, con anh cũng không thèm nhận anh. Những gì anh đã gây ra bao năm nay, anh nghĩ mọi người quên được à? Đừng mơ! Tôi khuyên thật, cút ngay đi, nếu không tôi không khách sáo đâu."
Nói rồi, cô siết chặt cây gậy, đặt hẳn xuống đất phát ra tiếng “cộc” đầy cảnh cáo.
"Vân Sương, em... thật sự không thể tha thứ cho anh sao?"
"Ha! Bây giờ mới nói mấy lời đó, muộn rồi! Tôi chẳng muốn nhắc lại quá khứ làm gì. Anh là người thế nào, tự biết rõ. Mau đi đi, từ nay đừng bén mảng đến nhà tôi nữa!"
Nghe đến đây, Hứa Lam Hà cũng không còn kiên nhẫn nổi, trong lòng rối như tơ vò, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt đáng thương.
"Nếu em không chịu quay về, vậy thì anh sẽ dọn qua ở cùng em. Ở bên kia cũng chẳng có gì ràng buộc nữa. Chúng ta đã phân nhà, mẹ thì đến lúc cần, em cứ đón bà ấy về. Về tiền, mỗi nhà đưa năm mươi đồng một năm, cái đó đã thống nhất cả rồi. Còn lại, em nói gì, anh nghe hết."
Vân Sương bật cười khẩy, lời nói của anh ta nghe càng thấy chối tai.
"Anh tỉnh táo lại đi, đừng mơ tưởng đến chuyện tôi quay về nhà họ Hứa với anh. Anh nghĩ mình là của quý à? Còn mẹ anh, bà ta xứng đáng được phụng dưỡng sao? Cút đi, còn bén mảng tới nhà tôi nữa, tôi thả chó cắn!"
Hứa Lam Hà cúi nhìn con ch.ó con đang gầm gừ dưới chân cô, biết ngay không phải lời đùa.
"Thôi mà, em đừng giận nữa. Đông này cũng không có việc gì, em cứ ở đây đi. Đợi em nghĩ lại rồi hãy nói chuyện tiếp. Đây, anh để tiền lại cho em..." – Anh ta nói rồi cúi xuống, lấy ra một xấp tiền đặt xuống đất, định âm thầm bỏ đi.
Vân Sương bước tới, không nói thêm một lời, nhặt xấp tiền lên rồi vỗ mạnh vào n.g.ự.c anh ta.
"Tiền của anh, tôi không cần! Đừng mơ tôi sẽ hối hận. Ngựa tốt không quay đầu gặm cỏ cũ – nhớ kỹ cho tôi. Không quấy rầy tôi, đó đã là sự tôn trọng cuối cùng rồi."
Bị dằn mặt thẳng thừng, Hứa Lam Hà giật mình đưa tay đón lấy theo phản xạ. Nhưng vừa nhận xong, đã thấy hối hận, liền vứt lại dưới đất.
"Em cầm lấy đi, Vân Sương. Mua gì đó cho mấy đứa nhỏ..."
Nói xong, không kịp đợi cô phản ứng, anh ta đã quay đầu bỏ chạy.
"Này! Đứng lại! Chúng tôi không cần tiền của anh!" – Vân Sương quát với theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tên khốn, vẫn còn định giở trò!
Không thể để lại xấp tiền đó ở nhà được, cô vội vàng nhặt lên, rồi quay sang con mình:
"Hai đứa ở nhà trông Tri Ý. Số tiền này nhất định phải trả lại ngay, để lâu lại sinh chuyện. Không thể để anh ta có một chút hy vọng nào, hiểu chưa?"
"Vâng mẹ! Mẹ đi nhanh đi!"
Không chần chừ, Vân Sương lập tức chạy theo hướng Hứa Lam Hà bỏ đi.
Chết tiệt, tên đàn ông mất nết, không ngờ chạy nhanh thế! Một thoáng đã không thấy bóng.
Cô nghiến răng, đoán chắc chỉ có thể về nhà họ Hứa. Ngoài chỗ đó ra, anh ta còn biết đi đâu? Nhưng... quay về nhà họ Hứa, cô lấy cớ gì để vào?
Thật là rắc rối!
Trong bụng đầy bực bội, Vân Sương đi một mạch đến trước cửa nhà họ Hứa. Trước sân, vẫn là đống củi quen thuộc – nơi Hứa Tri Lễ từng trốn để nghe lén lần trước. Chính cô cũng từng đứng trên đó xem náo nhiệt.
Lúc này, phía sau đống củi, vọng lại tiếng nói chuyện khe khẽ.
"Anh hai, chị ấy vẫn chưa chịu à?"
"Anh còn chưa vào được nhà. Cô ấy cấm cửa, hai đứa nhỏ cũng cầm gậy dí vào người anh như kẻ thù truyền kiếp."
Người đang nói không ai khác – chính là hai anh em Hứa Lam Hà và Hứa Lam Xuân.
Liễu Vân Sương khẽ khàng nấp sau đống củi, men theo bóng tối rón rén tiến lại gần hơn…
"Hai đứa nhỏ đó đều bị chị ấy dạy hư rồi, ngay cả bố ruột cũng không nhận. Anh hai, đợi họ quay về, nhất định phải dạy dỗ cho nghiêm khắc!"
Lời vừa dứt, giọng điệu đầy oán trách như thể mọi tội lỗi trên đời đều đổ dồn lên một mình Liễu Vân Sương. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, cô chẳng thể hiểu nổi, tại sao người nhà họ Hứa lại có thể hồ đồ đến mức ấy. Chẳng lẽ họ thật sự nghĩ rằng nếu không có họ, người khác sẽ không sống nổi? Nực cười hết chỗ nói!
"Em gái à, hình như chị dâu em rất ghét anh thì phải. Cả một câu cũng chẳng muốn nói. Nếu hôm nay không phải Tri Lễ chơi trước cổng rồi mở cổng cho anh, thì có khi chị ấy cũng chẳng cho anh vào sân đâu."
Nghe đến đó, Hứa Lam Xuân lập tức chen ngang.
"Anh hai, chị dâu hai chỉ đang giận nhất thời thôi. Chờ qua một thời gian là ổn. Anh đừng nóng vội. Với lại, anh mang tiền tới rồi mà, sao chị ấy lại không cho anh vào nhà được chứ?"
Nhắc đến chuyện đó, Hứa Lam Hà chỉ biết thở dài một tiếng.
"Vân Sương không nhận tiền, còn nói là không cần."
"Cái gì cơ? Cho tiền mà còn không nhận à? Một trăm đồng lận đó!"
Mộng Vân Thường
"Anh cũng chẳng hiểu nữa, tóm lại là cô ấy không cần."
Sắc mặt Hứa Lam Xuân thoáng thay đổi, trong giọng nói bắt đầu lộ ra vẻ sốt ruột.
"Thế còn chiếc vòng vàng của em thì sao? Anh biết rõ mà, em sắp kết hôn rồi. Cái vòng ấy là của hồi môn quý giá, không thể thiếu được. Anh hai, anh phải giúp em lấy lại!"