Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 81



Sau khi thuyền xung kích tiến vào nội thành, Lý Mộng dựa theo trí nhớ tìm kiếm con đường gần nhất về nhà trong khi Khương Nặc bắt đầu kiểm kê thu hoạch hôm nay.

Thu hoạch lớn nhất là súng, 5 khẩu s.ú.n.g lục, 3 khẩu s.ú.n.g trường, 2 khẩu s.ú.n.g hoa cải, tổng cộng 3.000 viên đạn của cả 3 loại súng.

Còn có 8 khẩu s.ú.n.g hơi cùng với hơn 2.000 viên đạn s.ú.n.g hơi, cũng chính là đạn BB.

Có 9 cái ná cao su bằng inox, hơn 100.000 viên bi thép các loại.

Khoảng 200 cân gạo, 8 thùng dầu ăn, mấy chai nước tương, giấm, 20 bao muối ăn.

15 bó dây thừng, mấy chục chai đồ uống, mấy bộ tạ.

Cuối cùng là 15 con vịt.

Xem như thu hoạch tương đối khá.

TBC

Ngoài ra, còn có 4 chiếc SUV, hơn 300 cái lốp xe, một đống phụ tùng ô tô, dầu nhớt bôi trơn.

Rất nhiều xe go-kart.

Cung truyền thống, cung phản khúc có tổng cộng 15 cây cùng với 200 mũi tên.

Một số bàn ghế gỗ nguyên khối, một bộ thiết bị nhà hàng đồ ăn nhanh đầy đủ.

Những thứ này không thể nào vác đi được, cô đã bỏ hết vào không gian.

Sắc trời đã tối, cuộc hành trình trở về rất thuận lợi, chỉ gặp được một người ngồi thuyền kayak từ xa.

Nhưng tốc độ của thuyền chèo hoàn toàn không thể so sánh được với thuyền xung kích, đối phương chỉ mơ hồ nhìn thấy hai người, hơn nữa ngoại trừ người ra thì những chỗ khác đều bị che phủ bởi một tấm vải chống thấm nước màu đen.

Dưới hoàng hôn u ám, chẳng thấy rõ thứ gì nữa, thuyền xung kích đã đi xa.

Trước khi trời tối, hai người đã trở về tòa nhà trong tiểu khu.

Đồ vật quá nhiều, lại cực kỳ nặng, không thể nào dời xong trong một lần được. Lý Mộng ở lại trên thuyền xung kích để trông chừng đồ đạc. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, ngoại trừ ná cao su và bi thép ra, Khương Nặc còn bảo Lý Mộng cầm một khẩu s.ú.n.g lục.

Lý Mộng hiểu ý của cô, gật đầu bỏ khẩu s.ú.n.g lục vào túi áo.

Hiện tại trên sảnh tầng 4 vẫn không có bóng người nào, nhưng tiếng động cơ thuyền xung kích không nhỏ, người trong tòa nhà ít nhiều đều sẽ phát hiện, có thể đang núp sau cửa sổ lặng lẽ quan sát.

Cẩn thận suy xét, Lý Mộng lại kéo tấm vải chống thấm nước màu đen lên, chặn hoàn toàn hàng hóa và Khương Nặc khỏi điểm mù bên kia cửa sổ, khiến người bên ngoài không thể nhìn thấy hư thực.

Khương Nặc mở xe đẩy gấp ra, kéo hai cái túi dệt lớn lên đó, sau đó kéo xe đi về phía hành lang.

Cái túi này nặng mấy trăm cân, đưa lên xe cũng cảm thấy quá sức. Đương nhiên Khương Nặc cũng sẽ không thật sự kéo nó lên đến tầng 35.

Dưới ánh mắt lo lắng của Lý Mộng, cô kéo xe đi vài bước, bước vào góc cầu thang.

Ai, vẫn là câu nói kia, tòa nhà này không tồi, chỉ là tầng quá cao.

Sau khi xác nhận xung quanh không có người nào nữa, để ý lắng nghe thì gần đó cũng không có bất kỳ âm thanh nào.

Sau khi tinh thần lực được tăng lên, thính lực của Khương Nặc trở nên tốt hơn hẳn. Sau khi xác định không có người tới, cô mới trực tiếp ném đồ vật vào không gian, để lại một cái xe đẩy trong tay.

Sau đó cô cũng không nhúc nhích, đứng một hồi lâu, đồng thời lưu ý quan sát khắp nơi, dựa vào tường nghỉ ngơi.

Xem chừng thời gian đã đến, cô lại đi ra ngoài.

“Quá mệt mỏi, cô nghỉ ngơi một chút đi.” Lý Mộng vừa thấy cô liền nói ngay.

Hai chiếc túi mà Khương Nặc vừa mới chuyển đi chứa súng, đạn và bi thép, cho dù có xe đẩy trợ lực nhưng mang mấy thứ nặng như vậy lên tầng 35 rồi quay xuống, chắc chắn sẽ cạn kiệt sức lực.

Trâu của đội sản xuất cũng không thể kéo như vậy.

“Tôi không sao.” Khương Nặc lắc đầu: “Về trước rồi nói sau.”

Thấy cô kiên trì, Lý Mộng không nói thêm gì nữa, vội vàng làm việc trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chất hai túi còn lại lên xe đẩy, hai túi này là gạo, đồ uống, muối, trọng lượng không nhẹ, nhưng còn lâu mới khủng bố bằng hai túi vừa rồi.

Dùng dây thừng buộc chặt đồ vật lên xe đẩy, buộc chắc lại, Lý Mộng mới cất tấm vải chống nước đi.

Hai người cùng nhau kéo đẩy về phía cầu thang, lúc này, bọn họ nhìn thấy trên hành lang xuất hiện mấy người.

Tầng 9, tầng 22, tầng 26...

Rất nhiều người đều đến.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào chiếc xe đẩy và những thứ trên xe đẩy, ánh mắt lộ ra vẻ khát khao.

Rất nhiều người đã thật lâu không ra ngoài, vì tiết kiệm thể lực, có thể không động thì sẽ không động, mỗi ngày đều dựa vào chút thức ăn mà ban quản lý tòa nhà phát cho miễn cưỡng duy trì sinh mạng, người nào người nấy đều xanh xao vàng vọt, mắt như lồi hẳn ra ngoài.

Nhưng không ai lên tiếng, mặc dù tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe đẩy đó, nhưng ác danh của Khương Nặc vẫn vang dội bên ngoài, không ai dám nói gì.

Hiện tại tốt xấu gì vẫn có thể sống sót.

Nếu chọc vào loại sát tinh đó e rằng chỉ mất mạng một cách vô ích rồi khiến cho người khác được hời.

Nhưng vẫn có người phá vỡ sự trầm mặc.

“Hai người, đây là đồ ăn đúng không? Có phải là đồ ăn không?”

Khương Nặc quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Thục Cầm.

Lưu Thục Cầm không còn dáng vẻ bóng loáng như trước, gầy gò hơn, nhưng giọng điệu lúc nói chuyện vẫn rất sung sức, bước đi hùng hổ mạnh mẽ. Xem ra là thành viên của ban quản lý tòa nhà nên bà ta vẫn chưa bị đói.

Lưu Thục Cầm thấy Khương Nặc chỉ bình tĩnh nhìn mình, cũng không có phản ứng gì, lá gan lại lớn thêm vài phần.

Bà ta bước lên trước mấy bước, trực tiếp đi tới trước mặt Khương Nặc, nhìn chằm chằm hai túi to dưới lớp vải chống thấm màu đen ở khoảng cách gần như muốn nhìn xuyên qua chúng.

“Tiểu Khương, hai người ra ngoài kiếm đồ ăn à?” Lưu Thục Cầm hỏi: “Các cô có thuyền, có phải đi siêu thị vớt đồ không? Nhiều đồ như vậy, sao các cô ăn hết được? Trong nhà cô chắc còn không ít đồ ăn nhỉ?”

“Liên quan gì tới bà?” Lý Mộng lạnh mặt.

So với Khương Nặc thì Lưu Thục Cầm càng không sợ Lý Mộng, nói chuyện với cô ấy cũng lớn tiếng hơn: “Sao lại không liên quan tới chúng tôi? Chúng ta đều là hàng xóm, còn từng cùng nhau đi vớt đồ ăn. Anh Đỗ người ta có đồ gì thì cùng nhau kiếm, có gì cũng chia cho mọi người, ngay cả người không làm gì cũng được chia mấy thứ. Còn các cô thì sao? Chỉ muốn ăn mảnh, không chia chút nào cho người khác, trơ mắt nhìn người khác đói chết! Có còn lương tâm hay không?”

Lý Mộng cười lạnh: “Nực cười, tại sao lại phải chia cho người khác? Bớt nói mấy lời bắt cóc đạo đức đi!”

“Mọi người đều nghe thấy rồi chứ?” Lưu Thục Cầm bắt đầu khóc lóc om sòm: “Chính cô ta đã nói, cô ta có rất nhiều đồ ăn, chỉ là không muốn chia cho người khác!”

Lý Mộng tức đến mức thay đổi sắc mặt.

“Lưu Thục Cầm, bà có biết xấu hổ không? Trước khi mưa to, ngày nào bà cũng chuyển bao lớn bao nhỏ từ siêu thị về nhà, lúc hàng xóm không có ăn, bà có chia cho người ta không? Bà làm thành viên của ban quản lý tòa nhà, tự mình cướp làm của riêng bao nhiêu thứ? Bà cho rằng người khác không biết sao?”

“Nói bậy, mày nói hươu nói vượn!” Lưu Thục Cầm nổi trận lôi đình: “Tao làm việc cho ban quản lý tòa nhà, bản thân tao còn phải tự lấy của mình bù thêm vào, tao lén lút lấy làm của riêng từ lúc nào? Có chứng cứ thì lấy ra xem!”

“Không phải bà nói trong nhà không có đồ ăn sao? Không phải nói ngày nào cũng đói bụng sao? Sao mỗi ngày đều có đồ ăn phát ra ngoài? Rốt cuộc bà có đồ ăn hay không?” Lý Mộng hỏi ngược lại.

Lưu Thục Cầm không ngờ bị cô ấy bắt được sơ hở, nhất thời không nhịn nổi, vừa tức vừa vội, há miệng mắng Lý Mộng.

“Lý Mộng, tâm địa của mày thật độc ác, bạn tốt của mày thu lưu mày, mày lại quyến rũ bạn trai người ta, còn hại c.h.ế.t người ta! Mày sẽ gặp báo ứng!”

Toàn thân Lý Mộng lập tức cứng đờ.

Ác mộng khi đó dường như lại đổ ập xuống đầu, cô ấy cuộn chặt nắm tay, muốn bước lên dạy dỗ Lưu Thục Cầm, nhưng Khương Nặc lại đưa tay ngăn cản.

Lý Mộng chỉ có thể lùi về phía sau cô ấy.

Khương Nặc hơi ngước mắt, lạnh lùng nhìn Lưu Thục Cầm.

“Bà nói rất đúng, tôi cứ không cho bà đấy, bà có thể làm gì được tôi?”

Lưu Thục Cầm bị cô nhìn đến sợ hãi, nhưng bà ta nuốt nước miếng, ham muốn vượt lên trên tất cả.

“Mày cho rằng chúng tao sợ mày thật sao?” Lưu Thục Cầm cao giọng hét lên: “Chúng tao nhiều người như vậy, người nào tới cũng có thể một đ.ấ.m nện c.h.ế.t mày! Hôm nay mày không muốn chia cũng phải chia!”

Bà ta vung tay hô hào, nhưng không người nào hưởng ứng, chỉ có giọng nói sắc nhọn của bà ta dội đi dội lại một mình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com