Khương Nặc cũng mở ba lô ra, thò tay vào trong, lấy ra một gói chân gà chanh và một gói thịt hun khói cắt lát từ trong không gian.
Cô cũng không cởi bộ đồ lặn, chỉ tiện tay lau tóc, cứ như vậy ngồi trên mặt đất.
Hai người đặt đồ ăn chung một chỗ, cùng ăn no nê.
Lúc Khương Nặc xuống nước, Lý Mộng đã tìm kiếm một lượt khắp cả tầng bốn chưa bị ngập nhưng không có gì, chỉ có mấy lon trà, mấy gói cà phê, một chút đồ ăn vặt, mấy chiếc cốc giữ nhiệt.
Điều ngạc nhiên duy nhất là có hơn 30 dây cao su dùng để tập thể dục, có thể dùng làm vật liệu cho ná cao su.
Ngoài ra còn có mấy bộ quần áo thể thao, đại khái khoảng chừng 20 bộ với các loại kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, là đồng phục của đội của bọn họ, trên đó còn in logo của nhà tài trợ cho đội b.ắ.n súng. Trước đây Lý Mộng còn chê nó xấu, nhưng chất vải rất tốt, cũng đều là hàng mới hoàn toàn.
Lý Mộng đưa từng thứ cho Khương Nặc xem xong rồi nhanh nhẹn thu hết vào trong túi dệt kim của mình.
“Người có thuyền thì nhiều, nhưng người có thể lặn xuống nước cũng không có bao nhiêu, chúng ta vẫn phải nhân lúc nước còn chưa rút mà lặn xuống nước vớt thêm vài thứ.” Khương Nặc nói.
Khương Nặc cảm thấy mình đã nghỉ ngơi đủ, bèn hỏi: “Ở xung quanh đây có những địa điểm nào?”
Lý Mộng nói: “Vừa rồi tôi cẩn thận nhớ lại, đã nhìn hết toàn bộ khu vực xung quanh một lượt rồi. Bên cạnh có một cửa hàng KFC, còn có một cửa hàng ô tô nội địa 4S nữa, nhưng bị ngập nước rồi, chắc là không có gì để lấy đâu.”
Khương Nặc nghe xong, cảm thấy vẫn có thể đi xem cửa hàng 4S.
“Còn gì nữa không?”
TBC
“Không có gì nữa, nhưng cách trường b.ắ.n hơn 300m là một nhà thi đấu thể thao, trong đó có câu lạc bộ b.ắ.n cung, còn có nhà thi đấu leo núi, đường đua xe Go-kart, phòng tập Taekwondo, cô có thể ghé qua xem.”
“Ừm, vậy cũng không tệ.”
Cơm nước xong, Lý Mộng chuẩn bị sẵn sàng làm việc tiếp. Cô ấy tháo dây buộc thuyền xung kích, chuyển đồ đạc lên thuyền, xả hết nước trong thuyền ra.
Nhân lúc này, Khương Nặc lại xuống nước.
Tầm nhìn trong nước quá thấp, cũng may nhà hàng thức ăn nhanh nổi tiếng này có biển hiệu rõ ràng nên rất dễ tìm. Khương Nặc từ từ lặn xuống, phát hiện cánh cửa của cửa hàng KFC đã sớm bị đập vỡ, có lẽ là lúc mới bắt đầu ngập nước đã bị cướp rồi.
Cánh cửa đã bị đập thành như vậy, mọi thứ trong đó chắc chắn không còn.
Khương Nặc lại nghĩ, đến thì cũng đến rồi, cũng không thể đến đây một chuyến uổng công được, mà những thiết bị trong bếp kia rất lớn, hẳn là cũng rất khó bị dọn đi.
Không giống với các thiết bị điện loại nhỏ dùng trong nhà, loại dùng trong nhà hàng thức ăn nhanh cần đáp ứng để phục vụ khách hàng lưu lượng lớn, bởi vậy thiết bị dùng trong này đương nhiên cũng rất lớn.
Quả nhiên.
Khương Nặc thuận lợi đi vào phòng bếp, máy Coca Cola, máy làm kem vẫn còn ở đó, cứ thu vào trước. Sau này tìm người sửa chữa thì vẫn có thể còn dùng được, cho dù không thể dùng nữa thì vẫn có thể tháo rời lấy linh kiện để dùng.
Lại bơi vào bên trong, nồi hấp, nồi chiên, tủ lạnh, lò vi sóng, tủ trưng bày đều ở đây.
Những thứ từng bị ngâm nước này đều được thu vào trong không gian.
Đối diện cửa hàng KFC là cửa hàng 4S, Khương Nặc dựa vào cảm giác bơi qua đó và dễ dàng tìm thấy nó.
Cửa hàng này ngược lại được khóa cẩn thận, nhưng cô đã quá thuần thục cách mở khóa bạo lực rồi nên chỉ cần ba nhát đã mở được cửa ra.
Khương Nặc không biết nhiều lắm về ô tô, thấy trong cửa hàng có 4 chiếc xe nhãn hiệu EXEED, hầu hết đều là mẫu SUV.
Lấy hết lấy hết.
Tìm một vòng không tìm được thùng xăng nhưng có rất nhiều phụ tùng và lốp xe, còn có 6 thùng dầu nhớt bảo dưỡng động cơ, tổng cộng hơn 200 chai, đương nhiên cô cũng lấy hết.
Quầy tiếp đón của cửa hàng này khá lớn, trong ngăn kéo có tầm mười cái chìa khóa xe, một đống giấy tờ ướt sũng và mấy tấm giấy chứng nhận công việc.
Khương Nặc lấy chìa khóa xe ném vào không gian.
Cuối cùng, cô kéo một tấm vải chống bụi màu đen khổng lồ vốn được đắp trên xe, trực tiếp quay trở lại mặt nước.
Lúc này Lý Mộng đã thu dọn xong đồ đạc, thấy cô ló đầu ra, vội vàng kéo cô lên thuyền xung kích, cũng kéo cả vải chống bụi lên.
“Cái này được này.” Lý Mộng vui sướng: “Chúng ta có nhiều thứ như vậy thật quá bắt mắt, có thứ này rồi tốt xấu gì cũng có thể che chắn, khiến người ta không thể thấy rõ được hư thực.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khương Nặc lau tóc, mặc áo mưa vào. Lý Mộng nhanh chóng dùng vải chống bụi che mấy chiếc túi dệt lại.
Lần này đi ra ngoài, các cô mang theo 5 cái túi dệt lớn, trước mắt họ mới chỉ nhét đầy 2 túi, còn có thể tiếp tục lấy đồ thêm.
Đáng tiếc nơi này cách trung tâm thành phố khá xa, không thể đi vớt đồ ở trung tâm thương mại, chỉ có thể sáng ngày kia lại đi.
Trong danh sách của Khương Nặc, ngọc khí cũng được ưu tiên hàng đầu.
Lý Mộng kéo dây thừng, nổ máy, thuyền xung kích lao về phía trước.
“Hình như mưa không còn lớn như vậy nữa, đập vào mặt cũng không quá đau.” Lý Mộng nói.
Khương Nặc gật đầu: “Hiện tại rất nhiều người còn chưa lấy lại tinh thần, mấy ngày nữa, người đi ra sẽ càng ngày càng nhiều.”
...
Thuyền xung kích đi thẳng hơn 200m, Lý Mộng bắt đầu tìm kiếm trên mặt nước, chẳng mấy chốc cô ấy chỉ vào một cột cờ inox lộ ra khỏi mặt nước rồi nói: “Là chỗ đó, những ngôi nhà ở chỗ này chỉ có một tầng, nhưng có một cột cờ rất cao ở cửa vào câu lạc bộ b.ắ.n súng.”
Sau khi buộc thuyền xung kích vào cột cờ, Khương Nặc nhanh chóng lặn xuống.
Bởi vì không có công trình kiến trúc hỗ trợ ngăn cản dòng nước nên việc lặn xuống nơi này khó khăn hơn không ít so với chỗ vừa rồi, cần phải dùng sức đạp chân mới có thể ổn định được.
Nhưng khi vào bên trong mấy ngôi nhà, tình huống đã có chuyển biến tốt.
Đầu tiên là đến câu lạc bộ b.ắ.n súng, nơi này được khóa lại bằng cửa sắt kiểu hàng rào, nhưng điều này không làm khó được Khương Nặc. Cô lấy một chiếc kìm cắt khóa cỡ lớn từ trong không gian ra, rắc một tiếng cắt đứt khóa lớn trên cửa.
Trong nhà thi đấu rất rộng rãi, lại là tối om, Khương Nặc bơi một vòng lớn mới tìm được nhà kho.
Những chiếc cung truyền thống bình thường, cung phản khúc cùng với những bó mũi tên lớn đều lặng lẽ nằm trong đó.
Khương Nặc trực tiếp thu vào không gian.
Nhưng có lẽ một câu lạc bộ b.ắ.n tên lớn như vậy không chỉ có một chút đồ thế này.
Ở trong cùng cô tìm được một văn phòng, nhưng lại trống rỗng, có một két sắt đang mở, điều này nói rõ đồ trong này đã bị chuyển đi.
Chẳng qua, cũng có niềm vui ngoài ý muốn.
Ở một kệ hàng trong góc, cô tìm được 9 cái ná cao su làm bằng inox.
Những cái ná cao su này được chế tác tinh xảo hơn so với cái do Ngô Đại Hà làm thủ công, nhưng dùng tốt hay không thì phải dùng thử mới biết được.
Khương Nặc cất những cái ná cao su này vào trong túi lưới.
Cô không vội vàng kéo dây thừng mà cầm lấy túi lưới tiếp tục tìm.
Trong mấy hộp nhựa trên kệ hàng, còn đựng bi thép.
Đúng là buồn ngủ có người đưa gối đầu, Khương Nặc vốn còn muốn tìm xem trong thành phố có kho trữ bi thép không, không ngờ nơi này lại có.
Bi thép được bọc trong túi nhựa, có năm loại đường kính nhưng số lượng không nhiều, tối đa cũng chỉ mấy trăm viên.
Dưới tình huống bình thường, sau khi b.ắ.n ra ngoài thì bi thép sẽ không thu về, hơn nữa giá cả rất rẻ, loại bi thép đường kính nhỏ thì 1.000 viên cũng chỉ 20 tệ.
Cho nên cô cảm thấy trong này chắc chắn không chỉ có chừng này, chỉ là cần tìm thêm một chút là được.
Vì thế cô điều chỉnh độ sáng của đèn pin đội đầu, cẩn thận tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện ra năm cái rương gỗ trong nhà kho, phía trên phủ kín bùn, nếu không nhìn cẩn thận thì sẽ bỏ lỡ.
Năm cái rương, bên trên dùng bút dầu viết mã số.
Nhìn sơ qua, có tổng cộng 7 kích thước, từ 8mm đến 14mm, đường kính lớn nhất là 14mm.
Kích thước càng lớn thì số lượng càng ít, đại khái cũng là vì ít có người kéo được, cho dù kéo cũng không b.ắ.n được.
Cho nên loại có số lượng lớn nhất là đạn 8 ly 9 ly, mỗi thứ là một rương.