Khương Nặc không ngừng lại, nhanh chóng cầm viên đá thứ hai lên và b.ắ.n ra, lại trúng mục tiêu lần nữa!
Vèo, vèo, vèo.
Tổng cộng b.ắ.n ra năm viên đá, mỗi viên đều bay chính xác vào trong miệng chai, viên cuối cùng có lực đạo lớn nhất, xuyên thẳng qua miệng chai rồi đập vỡ cái chai.
Lúc này Khương Nặc mới thu tay lại.
Sau đó, cô đột nhiên cảm thấy buồn ngủ dữ dội, lắc đầu, thậm chí còn cảm thấy hơi chóng mặt.
Đã rất lâu rồi cô không có loại cảm giác như thế này, chính là cảm giác mệt mỏi khi khống chế không gian.
Cảm giác này giống như lần đầu tiên cô thử nghiệm cầm đồ vật vào không gian, chỉ một lúc sau đầu óc đã choáng váng.
Nhưng từ khi uống nước suối không gian, lại tập luyện mỗi ngày nên tinh thần lực trở nên cường đại, không còn cảm thấy như vậy nữa.
Loại cảm giác huyền diệu như quên đi tất cả vừa rồi có lẽ chính là rút tinh thần lực ra đến cực hạn, tập trung cao độ mới có thể đạt được tới cảnh giới đó. Mỗi ngày cô điều khiển không gian, khả năng khống chế tinh thần lực mạnh mẽ hơn người khác rất nhiều, bởi vậy cô cũng có thể năm bắt được điểm mấu chốt trong này một cách nhanh chóng.
Nhưng hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
Xem ra trước khi không gian thăng cấp lần nữa, không thể b.ắ.n liên tục, sợ rằng b.ắ.n một phát sẽ phải tạm dừng.
“Hôm nay không luyện nữa, lần sau đi.” Khương Nặc cố gắng chống đỡ, không để lộ ra điều gì khác thường, gật đầu chào tạm biệt Lý Mộng, cầm ná cao su rồi rời đi.
Mà Lý Mộng lúc này đã kinh ngạc một lúc lâu không nói nên lời, mãi đến khi Khương Nặc đi rồi, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Lý Mộng đã không thể tìm được từ ngữ thích hợp nào để hình dung nữa.
Thời gian luyện tập kéo dài không đến một giờ, vậy mà có thể ở trong cự ly 6 mét b.ắ.n trúng 5 lần! Những viên đá sử dụng có nhiều hình dạng, có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát được!
Sao lại làm được?
Lý Mộng nhất thời nghẹn lời, cô ấy... cô ấy đang ôm đùi sao?
*
Thời gian kế tiếp, ngoài việc luyện tập b.ắ.n ná cao su thì Khương Nặc đều ở trong không gian sắp xếp lại đồ đạc.
Những vật tư mua trước khi mưa lớn đều được cô kiên trì kiểm kê từng món một, sắp xếp chỉnh tề trên kệ.
Nhưng kể từ khi bắt đầu mua hàng không đồng thì cô thật sự không thể quan tâm được nhiều như vậy nữa, một lèo nhét hết mọi thứ vào không gian.
Chỉ riêng hơn 10.000 container thôi đã đủ cho cô chỉnh lý, mà hàng hóa lấy từ chợ bán sỉ và siêu thị lại càng loạn thành một nùi.
Thời gian này phải tranh thủ sắp xếp kiểm kê một chút, đồng thời còn có thể rèn luyện tinh thần lực.
Cô suy nghĩ rất rõ ràng, chỉ luyện b.ắ.n ná cao su thì không có ý nghĩa gì cả, chỉ cần cô sử dụng lực khống chế tinh thần của mình thì trên cơ bản có thể mười phát trúng chín, thứ cần nâng cao chính là tốc độ.
Lý Mộng đang luyện tập b.ắ.n hai phát cùng một lúc, hoặc là trong tay có ba viên đạn, nhanh chóng b.ắ.n liền ba phát.
Nhanh, chuẩn, nhẹ nhàng, b.ắ.n nhiều phát cùng một lúc, đây là mục tiêu của Lý Mộng.
Nó đòi hỏi tốc độ tay và độ nhuần nhuyễn, muốn đạt thành phải chậm rãi rèn luyện.
Nhưng Khương Nặc không định đi theo con đường này.
Ưu thế của cô là sức lực mạnh hơn người bình thường, hơn nữa có độ chính xác ở khoảng cách xa, có thể dùng viên bi thép lớn hơn để b.ắ.n được xa hơn, một chiêu là g.i.ế.c chết.
Vì vậy, việc cấp bách trước mắt là tăng cường tinh thần lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ở trong không gian dịch chuyển vật tư có thể giúp cô nâng cao tinh thần lực, đồng thời có thể thu dọn những đồ vật lung tung, cũng coi như một công đôi việc.
Cô tạm thời không động vào đồ vật trong container, tất cả đều có dán danh sách, muốn tìm cũng dễ dàng, hơn nữa giá hàng bên trong đã được sắp xếp gọn gàng, mỗi thứ đều có nhãn ghi chú, bây giờ động vào ngược lại sẽ khiến cho mọi thứ trở nên rối loạn.
Sau khi kiểm kê một chút thì thấy chủng loại đồ vật rất phong phú, các vật tư phục vụ nhu cầu ăn mặc ở đi lại đều không thiếu, hơn nữa còn là hàng xuất khẩu, chất lượng đều rất tốt.
Điều đáng mừng là có đến hai container chứa đầy than, còn không phải là than bình thường, trên nhãn phụ có viết “than ôliu đen”, Khương Nặc chưa từng thấy loại than này bao giờ.
Cô tò mò lấy danh sách tư liệu của Lưu Mân ra xem, từ trong thư mục đời sống – chất đốt – than tìm thấy ổ cứng tương ứng, sau đó kết nối với máy tính để tìm kiếm.
Tìm được rồi, than ôliu đen, than được đốt cháy từ hạt ôliu. Loại than này sau khi đốt chẳng những không có khói mà còn tỏa ra một mùi thơm dễ chịu, là vật phẩm thiết yếu của một số quán trà cao cấp, sinh ra là dùng để nấu trà.
Trái ôliu vốn đã đắt, giá tại vườn khoảng mười tệ một cân, than được đốt từ quả ôliu còn tốn thêm phí gia công, giá thị trường một cân than ôliu phải bảy tám chục tệ.
Chẳng trách Khương Nặc chưa từng nghe nhắc tới, dù sao một người dân bình thường như cô cũng không rảnh rỗi để thưởng thức trà, càng không hiểu những điều cần chú ý trong đó.
TBC
Hai container chứa tổng cộng 20 tấn than ôliu đen.
Khương Nặc chợt nảy ra một ý, lấy ra một ít than, lại lấy thêm một túi trà từ trong đống hàng không đồng lấy ở siêu thị. Cô không biết trà này có ngon hay không, chỉ thấy nó được đóng gói rất đẹp, sau đó lại tìm thêm một bộ ấm trà.
Hôm nay cô chuẩn bị uống trà với mẹ.
Bận rộn cả buổi sáng, Khương Nặc xếp chồng hơn 13.000 container thành 300 hàng, mỗi hàng khoảng 40-50 chiếc, cao gần 100 mét, lại xoay nhãn phụ dán trên container về cùng một hướng.
Tuy độ cao này nhìn có vẻ hơi đáng sợ nhưng cũng tiết kiệm được một lượng lớn không gian, để cô càng có thêm không gian để sắp xếp những thứ khác.
Hơn nữa không lâu sau đó, mưa to sẽ dần dần nhỏ lại, bước vào một giai đoạn mưa nhỏ ngắn ngủi.
Rồi khoảng một tuần sau đó, mưa sẽ lại to lên, lặp đi lặp lại hai lần như vậy, trận mưa to kéo dài này coi như kết thúc.
Trong khoảng thời gian này, nước sẽ rút đi một ít, dòng chảy cũng không còn siết như vậy nữa, một số người sẽ nhân cơ hội này ra ngoài tìm kiếm vật tư để sinh tồn. Tất nhiên là Khương Nặc cũng muốn ra ngoài, cho nên cô phải chuẩn bị chỗ trống trong không gian trước.
Nhưng mục tiêu chủ yếu của cô là những vật phẩm trang sức bằng ngọc.
Ở bên cạnh cây đại thụ chờ tinh thần khôi phục rồi Khương Nặc mới rời khỏi không gian, giày vò cả nửa ngày mới làm được chút chuyện này, muốn sắp xếp lại toàn bộ không gian nghe có vẻ xa vời quá.
Ngồi uống trà với mẹ một lúc, trà được ngâm bằng nước suối không gian, uống vào hương thơm tỏa ra bốn phía, tâm trạng vui vẻ tinh thần thoải mái.
Vu Nhược Hoa cũng rất tò mò về loại than ôliu đen này, loay hoay với nó hết cả nửa ngày.
Đến giờ cơm, Khương Nặc thấy Vu Nhược Hoa muốn đi nấu cơm thì nói: “Hôm nay mẹ đừng nấu cơm nữa, chúng ta ăn đồ ăn có sẵn đi.”
Trong không gian nhiều thực phẩm đã nấu chín như vậy, về cơ bản đều chưa ăn được bao nhiêu, có chút nhớ tới tiệm ăn rồi.
Vu Nhược Hoa lại không đồng ý: “Những thứ con trữ đều là đồ ăn ngoài, không đủ dinh dưỡng.”
Tất cả các bà mẹ trên thế giới này đều có thành kiến với đồ ăn mua ngoài, Khương Nặc mỉm cười nói: “Vậy thì ăn những món mẹ làm.”
Vu Nhược Hoa vẫn lắc đầu: “Con mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, không tự mình nấu thì để đó làm gì? Cả ngày ngoài việc chăm sóc vườn rau ra thì mẹ cũng không có việc gì làm, A Muội cũng chỉ lo ngủ không chơi với mẹ, nếu không nấu cơm thì cả người đều rỉ sét mất.”
Quy tắc cũ, Vu Nhược Hoa đọc tên món ăn, Khương Nặc lấy nguyên liệu.
Vì đảm bảo sự tươi mới, ngoài một số loại như khoai tây, gừng tỏi dễ bảo quản có thể lấy nhiều hơn còn các loại khác thì về cơ bản Vu Nhược Hoa đều tìm cô để lấy.
Hiện tại mỗi ngày Khương Nặc đều bận rộn tập luyện hoặc là đưa ý thức vào trong không gian nên không có thời gian nói chuyện nhiều với mẹ, vì thế lấy đồ vật trở thành một khâu quan trọng trong việc giao lưu giữa hai mẹ con.
“Mẹ muốn một ít ớt cay, thịt bò để xào thịt bò cho con ăn, hành thì không cần con lấy, mẹ tự mình đi nhổ... Ừm, tương dầu sắp hết rồi, lại thêm một bình tương dầu đi.”