Khương Nặc cất tờ giấy đi, tạm thời không xem lúc này.
Thật ra cô đoán được mấy ngày nay sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, chẳng qua Ngô Đại Hà là gián điệp của cô, sau này còn có chỗ cần dùng đến.
“Anh có thể làm ná cao su này không?” Lý Mộng trở lại vấn đề chính.
Ngô Đại Hà chăm chú nhìn bản thiết kế, sau đó “A ——” một tiếng.
“Sao vậy?” Khương Nặc hơi nhướng mày.
“Không sao, vừa lúc tôi biết loại ná cao su này.” Trong lĩnh vực mà mình am hiểu, Ngô Đại Hà tự tin hơn nhiều, tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Có rất nhiều người thích dùng loại ná cao su này, bí mật dùng để b.ắ.n chim, đạn dùng cho loại ná này đều là bi thép.”
“Anh còn biết cái gì nữa?” Khương Nặc hỏi.
Tuy khi còn bé Lý Mộng b.ắ.n ná cao su rất chuẩn, nhưng chắc chắn không phải là loại ná cao su chuyên nghiệp.
Hiểu rõ thêm một chút cũng tốt.
Ngô Đại Hà hưng phấn ngồi thẳng người nói: “Cũng thật trùng hợp, một người bạn của tôi chơi ná cao su, tôi còn giúp anh ấy cải tạo qua một lần. Có điều anh ấy cảm thấy không thích lắm, thích mua trực tiếp từ những thương hiệu lớn của Đức hơn.”
Nói xong, anh ta dừng một chút rồi tiếp tục.
“Theo tôi được biết, loại đạn của ná cao su này đều được dùng bằng bi thép. Bởi vì bề mặt của bi thép trơn nhẵn, lại có hình tròn, lực phân bổ đều nên khi b.ắ.n ra mới không bị lệch. Đây là lần đầu tiên tôi thấy loại đạn có hình dạng góc cạnh giống như cô vẽ, có lẽ sẽ không b.ắ.n trúng đâu.”
Lý Mộng cũng rất tự tin: “Chuyện này anh không cần quan tâm.”
“Được rồi, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết. Viên bi thép có đường kính nhỏ nhất là 8mm, bình thường người ta hay gọi là đạn 8 ly. Đường kính lớn nhất là 18mm, gọi là đạn 18 ly. Cứ thế mà suy ra. Đạn càng lớn lực sát thương càng mạnh, nhưng không phải người bình thường ai cũng có thể kéo được. Tôi đã từng thấy bạn bè của mình chơi, đạn từ 9 ly trở lên có thể đánh xuyên qua tấm ván gỗ mỏng, các loại lon nước cũng b.ắ.n xuyên thẳng qua được. Bạn tôi còn thử b.ắ.n qua tấm sắt dày, dùng đạn 12 ly b.ắ.n vào cùng một điểm, b.ắ.n liên tục 10 lần cuối cùng cũng xuyên thủng tấm sắt.”
Khương Nặc càng nghe càng động lòng. Ở Hoa Quốc, s.ú.n.g rất khó kiếm, hơn nữa s.ú.n.g là vật phẩm tiêu hao, cho dù có thể tìm được đạn thì cũng chỉ b.ắ.n một phát ít đi một viên đạn.
Có đôi khi cô cũng rất ghen tỵ với mấy nữ chính trong tiểu thuyết, tùy tiện chạy đến biên giới là có thể vơ vét một đống vũ khí về, nhưng thực tế lại không cho phép.
Cung tên cũng giống như vậy, tuy mũi tên có thể thu về nhưng vẫn phải đối mặt với vấn đề tiêu hao, hơn nữa mũi tên sau khi b.ắ.n thường bị biến dạng ở các mức độ khác nhau.
Lực cổ tay của cô không thành vấn đề, học được cách b.ắ.n ná cao su rồi, ít nhất thì cô có thể sử dụng nó thay cho s.ú.n.g và cung tên.
“Chẳng qua lợi hại thì có lợi hại đấy, nhưng cũng thật sự không tốt cho tay. Người bình thường khi dùng tới đạn 12 ly thì tay sẽ rất đau, dễ bị thương, thế cho nên có một vài người mua bi vonfram để dùng. Bi vonfram cứng hơn, đặc hơn, lực xuyên thấu mạnh hơn bi thép, nhưng cũng rất đắt.”
Ngô Đại Hà nói ra toàn bộ những gì mình biết về ná cao su.
“Nếu không có trận mưa to này thì tôi có thể đi mua đạn. Mua 1.000 viên đạn loại 8 ly, trên mạng chỉ bán giá 20 tệ, bây giờ thì có hơi khó.”
“Trước khoan nói tới đạn, anh có thể làm được loại ná cao su này không?” Khương Nặc hỏi.
Ngô Đại Hà gật đầu: “Có thể làm được. Cái này không khó, chỉ cần một cái khung thép hình chữ Y, mài nhẵn một chút, lại thêm dây đai cao su nữa là được. Những thứ này tôi đều có.”
“Không có điện mà vẫn có thể mài nhẵn được sao?”
“Được chứ.” Ngô Đại Hà biết các cô không hiểu rõ phương diện này, kiên nhẫn giải thích, còn khoa tay múa chân: “Máy mài của tôi có thể vận hành giống như máy khâu, hai người đã từng nhìn thấy máy may kiểu cũ rồi đúng không, không có điện vẫn có thể hoạt động được, chẳng qua không thể dùng để cắt được nhưng dùng để mài giũa thì không thành vấn đề.”
“Vậy là tốt rồi.” Lý Mộng thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay anh bắt đầu làm đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngô Đại Hà lại nhìn kỹ bản vẽ này, nhíu mày:
“Bức tranh cô vẽ không giống với mấy cái ná cao su tôi từng thấy, nó dài hơn nhỏ hơn một chút, cô có chắc là làm như thế này không? Còn có những viên đạn kiểu này nữa, nhìn như gia tăng lực sát thương, nhưng viên đạn phải tròn trịa trơn nhẵn, lực phân bổ đều mới b.ắ.n chính xác được. Những thứ này hình thù kỳ quái như vậy, cô định b.ắ.n như thế nào?”
Nói xong, anh ta vội vàng giải thích: “Tôi không có ý gì khác, chỉ sợ đến lúc đó cô không dùng được lại mất công thôi.”
Lý Mộng cũng không giải thích: “Anh chỉ cần làm, thù lao của anh sẽ không thiếu đâu.”
Ngô Đại Hà suy nghĩ một chút: “Em gái, làm ná cao su thì dễ, nhưng loại đạn của cô thì lại không dễ làm cho lắm. Nhìn thì nó không to, nhưng mấy mũi nhọn này, móc ngược này đều cần phải cắt hoặc hàn mới được. Tôi sẽ làm ná cao su cho cô trước, còn về đạn thì trong nhà tôi có ổ bi, tôi tháo mấy viên bi thép trong ổ bi ra cho cô dùng tạm. Về phần những viên đạn mà cô thiết kế thì tôi phải tìm cách đã.”
“Được.” Khương Nặc trả lời: “Anh cứ làm vậy trước đi.”
Nói xong, cô lại lấy hai quả trứng gà từ trong túi ra: “Đây là tiền đặt cọc.”
Lý Mộng nhìn thấy, cũng lấy một bao lạp xưởng hun khói ra đưa cho Ngô Đại Hà.
Làm hai cái ná, các cô mỗi người một cái, vậy thì tự bỏ tiền túi ra đóng góp, hợp tình hợp lý.
TBC
Đây là đề nghị của Lý Mộng, Ngô Đại Hà cũng là người mà cô ấy tìm tới, nhưng Khương Nặc không ngăn cản cô ấy đưa đồ cho anh ta, cũng sẽ không vì mình có nhiều đồ mà gánh vác hết tất cả.
Mọi thứ rõ ràng sòng phẳng mới có thể hợp tác lâu dài, hai bên đều có sự ăn ý này.
*
Khương Nặc trở về tầng 36, thấy mẹ không ở đây, cô biết mẹ mình đang đi lên sân thượng nên cũng đi theo, vừa lúc muốn nếm thử củ cải anh đào của cô.
“Tiểu Nặc, con mau qua đây xem này.” Vu Nhược Hoa ở trong nhà kính vẫy tay với cô.
Nếu không đi ra ngoài, dần dần sẽ quên mất tiếng mưa rơi to khủng khiếp như vậy. Đúng ở khoảng cách gần nhưng Khương Nặc cũng khó có thể nghe thấy tiếng mẹ gọi.
Mực nước trong thành phố vẫn đang tiếp tục dâng cao, cả bầu trời và mặt đất được nối với nhau bằng một bức màn mưa trắng xóa. Bầu trời u ám đến cực độ, các tòa nhà xung quanh cũng bị bao phủ bằng một bức màn xám xịt, toàn bộ không khí xung quanh trầm lặng như không có sự sống.
Đi tới vườn rau, Khương Nặc mới cảm nhận được chút sinh cơ.
Vu Nhược Hoa nhổ một cây củ cải anh đào ra, đưa cho Khương Nặc xem: “Mau xem này, nó trông đẹp quá.”
Khương Nặc nhìn kỹ, chẳng trách tên là anh đào, thật đúng là rất giống với quả anh đào. Củ trong tay Vu Nhược Hoa màu đỏ thẫm, tròn trịa, đường kính khoảng 3cm, nhìn giống như trái cây hơn là rau củ.
Cô ném củ cải anh đào này vào trong không gian để rửa sạch, sau đó lấy ra cắn thử.
Cảm giác giòn tan, đẫm nước, còn có vị ngọt.
Một củ cải nhỏ thế này cắn hai miếng đã hết, Khương Nặc vẫn chưa thỏa mãn. Ăn sống mà đã ngon như vậy, chắc hẳn trộn lên sẽ càng ngon hơn.
Không hổ là dùng nước suối không gian trồng ra được, củ nào củ nấy vừa nhìn đã thấy có linh khí động lòng người.
“Mẹ thấy gần như đều có thể thu hoạch được rồi. Loại củ này vốn cũng không lớn lắm, thu hoạch sớm một chút thì có thể trồng thêm lứa khác nữa, còn cải trắng thì còn có thể để thêm mấy ngày.”
Vu Nhược Hoa nói xong liền đưa tay túm lá cây củ cải, nhổ thêm ba bốn củ nữa, củ nào củ nấy đỏ rực nhìn rất ngon miệng, bà ấy vui vẻ nói: “Đêm nay chúng ta ăn cái này, củ cải có thể ăn sống hoặc có thể trộn, lá củ cải có thể xào, rất giàu vitamin!”
Khương Nặc lại đi kiểm tra rau xà lách. Chỉ mới trồng hai ngày mà rau xà lách đã mọc rất tốt, những chiếc lá xanh mướt mơn mởn, lấp lánh ánh nước.