Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 68



Hơi thở của Lý Mộng nặng nề, trước mắt có hơi choáng váng.

Thấy cô ấy nửa ngày không ra tay được, Khương Nặc lắc đầu, cầm d.a.o găm nhanh nhẹn c.ắ.t c.ổ Trương Thành.

Thân thể Trương Thành run rẩy một chút, cứ thế mà c.h.ế.t đi.

“Tiếp theo.”

Khương Nặc lại đến bên cạnh Lưu Văn Nghĩa, cô không nhìn Lý Mộng nữa, chuẩn bị tự mình kết liễu tính mạng của Lưu Văn Nghĩa.

“Chờ một chút, để tôi.” Lý Mộng bỗng nhiên nói ra.

Cô ấy vứt d.a.o xuống, cầm s.ú.n.g đang treo trên người lên, lên đạn, nhắm chuẩn, động tác lưu loát, đôi tay đã luyện b.ắ.n s.ú.n.g nhiều năm, lúc này vững như bàn thạch, đã không còn bất kỳ sự run sợ nào.

Lý Mộng bóp cò.

“Pằng!” Một tiếng, viên đạn b.ắ.n chính xác vào giữa mi tâm của Lưu Văn Nghĩa.

Lưu Văn Nghĩa trừng mắt, mất mạng tại chỗ.

Lý Mộng cũng ôm chặt s.ú.n.g của mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đầu óc hoảng hốt, lại dường như trút được gánh nặng.

Cô ấy đã g.i.ế.c người, đời này không cách nào quay đầu lại. Nếu như hồng thủy rút, trật tự xã hội khôi phục, cô ấy sẽ tiếp nhận chế tài của luật pháp.

Nhưng nghĩ đến lúc hai người này mang đến sự sợ hãi và lăng nhục cho cô ấy, cô ấy lại không cảm thấy hối hận chút nào.

Không hề chút nào.

“Không tệ.” Khương Nặc thản nhiên nói, cô gái này là người quyết đoán: “Chỉ là lãng phí một viên đạn.”

Lý Mộng còn đang ôm súng, nghe vậy ngơ ngác nói: “Tôi biết ở đâu còn có s.ú.n.g và đạn, chờ tạnh mưa, tôi cho cô biết.”

Khương Nặc nhướng mày, đây là một tin tức rất tốt.

Sau đó, ánh mắt Khương Nặc liếc sang Đàm Linh đang bị trói ngã trên mặt đất.

“Bên trong còn một người, đừng để cô ta la to.”

Lý Mộng gật đầu, cầm một chiếc khăn mặt đi về phía Đàm Linh.

Đàm Linh ý thức được Khương Nặc sắp ra tay với Uông Tiệm Ly, sốt ruột muốn hét lên, nhưng động tác của Lý Mộng nhanh hơn đã nhét khăn vào trong miệng cô ta.

Người yêu đứng trước nguy hiểm, Đàm Linh liều mạng giãy dụa.

Nhưng cô ta sao thoát được mấy lớp dây thừng, miệng lại bị bịt kín, chỉ có thể phát ra những tiếng ô a nặng nề, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Đàm Linh tuyệt vọng, người cô ta yêu nhất gặp nguy hiểm, nhưng bạn tốt nhất lại nối giáo cho giặc.

Ba căn phòng, trong đó hai phòng mở cửa, chỉ có một căn từ đầu tới đuôi đều đóng cửa thật chặt.

Sau khi Khương Nặc đi vào, ra tay lưu loát giải quyết xong hai người, ngoại trừ tiếng s.ú.n.g cuối cùng thì cũng không tạo ra tiếng động quá lớn, hiện tại miệng Đàm Linh cũng đã bịt chặt, tầng trên tầng dưới đại khái cũng không phát hiện ra có người chết.

Nhưng có người trong nhà, không có khả năng không biết.

TBC

Nói cách khác, Uông Tiệm Ly biết rõ anh em c.h.ế.t thảm, vẫn trốn ở trong không lên tiếng.

Khương Nặc đi tới cửa phòng, xoay tay nắm cửa, phát hiện cửa không khoá, đẩy ra là có thể đi vào.

Cô nghĩ một chút, chậm rãi mở cửa, lui về sau mấy bước, đột nhiên dùng sức toàn thân phá tan cánh cửa.

Ầm!

Sau một lực lớn cánh cửa va về phía vách tường, Uông Tiệm Ly trốn phía sau chuẩn bị đánh lén bị đập vào đột ngột khiến cho thất điên bát đảo, vết thương cũng bị nứt ra vì va chạm.

Anh ta hét thảm một tiếng, thân thể đập vào vách tường, cắn răng, mới không khiến d.a.o trong tay bị đá bay.

Nhìn người đàn ông nằm dưới đất như con chó, ánh mắt Khương Nặc lạnh lùng, chậm rãi nói ra:

“Lần đầu tiên nhìn thấy anh một lần nữa, tôi đã có thể g.i.ế.c c.h.ế.t anh, biết vì sao lại chờ tới bây giờ không?”

Uông Tiệm Ly nhìn thấy cửa bị đóng lại, vết thương của mình cũng vỡ ra, gần như đã mất đi năng lực hành động, không có khả năng trốn được nữa, gã ta nằm rạp trên mặt đất khóc rống lên.

“Khương Nặc, cô nói lý một chút đi, rốt cuộc tôi đã làm gì cô?” Gã ta đau đến mức hít vào từng hơi, nói chuyện cũng không trôi chảy: “Đúng... tôi giúp Dương Nịnh lấy thiết kế của cô, chuyện này tội không đáng chết?”

Gã ta còn nói: “Về sau tôi và Dương Nịnh quả thực muốn tính kế cô, mới bảo cô vào kho số liệu của công ty, nhưng không phải cô cũng không mắc câu sao? Cho dù coi như tôi nói cho Vương Cường biết cô có vật tư, tôi cũng không nhận được cái gì, ngược lại bị cô làm cho trọng thương. Giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận gì chứ, đáng để ầm ĩ thành dáng vẻ như bây giờ à... ?”

Uông Tiệm Ly vừa khóc vừa thay đổi sắc mặt, dường như chính mình ủy khuất vô cùng.

Khương Nặc chỉ lạnh lùng nhìn gã ta.

Uông Tiệm Ly thấy cô không nói lời nào, trong lòng dấy lên hi vọng, lại tiếp tục nói: “Khương Nặc, có thể em không tin, anh thật sự yêu em, anh và Dương Nịnh thật sự chỉ là nhất thời váng đầu, cô ta là con gái của ông chủ, cô ta công khai theo đuổi anh, anh có cách nào chứ? Nhưng em phải tin rằng anh không có một chút tình cảm nào với cô ta! Uông Tiệm Ly anh đời này chỉ yêu duy nhất mình em, thật sự chỉ có em! Em nghĩ mà xem lúc vừa vào công ty, có thể có giá trị gì mà lợi dụng? Em và anh thân thiết, chỉ là đơn thuần thích em!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khương Nặc chậm rãi nói: “Lời anh nói, là thật sao?”

Trong lòng Uông Tiệm Ly mừng rỡ như điên.

Gã ta biết, Khương Nặc vẫn còn tình cảm với gã ta!

Không có người phụ nữ nào có thể chống lại lời bày tỏ thâm tình, huống chi, gã ta nắm trong tay vô số phụ nữ nhiều năm như vậy, quá hiểu tâm tư của bọn họ!

“Đương nhiên là thật! Khương Nặc, em tin anh, anh đã sớm hối hận rồi, cho nên sau khi anh tới nơi này người đầu tiên đến tìm là em, anh thật sự —— “

Lời còn chưa dứt, Khương Nặc đã đá một chân lên trên mặt gã ta, khinh miệt cười.

“Anh cho rằng chỉ có anh hiểu cách đùa giỡn lòng người sao?”

Uông Tiệm Ly bị cô đá m.á.u chảy đầy miệng, ý thức được mình bị đùa giỡn, nhất thời m.á.u toàn thân đều lạnh thấu.

Hiện tại đường sống duy nhất, chỉ có g.i.ế.c Khương Nặc.

Ánh mắt gã ta liếc nhìn con d.a.o rơi ở bên cạnh, giả bộ như thân thể đau đớn kịch liệt cuộn mình, chậm rãi tới gần nó.

Miệng điên cuồng mắng chửi:

“Khương Nặc, cô c.h.ế.t không được yên! Tay cô dính đầy máu, sau này sẽ xuống địa ngục!”

Rất tốt, chửi mắng để thu hút sự chú ý của cô cũng có ích! Gã ta cách con d.a.o càng ngày càng gần.

Một lần nữa vươn tay ra, con d.a.o đã nắm trong tay...

Khương Nặc dù sao cũng là một cô gái, chỉ cần một d.a.o đ.â.m trúng cô, vậy cô sẽ xong đời!

Gã ta sẽ để cho cô sống không bằng chết!

“Cô sẽ không gặp ác mộng sao? Cô đã g.i.ế.c hai người rồi!”

Uông Tiệm Ly kêu lên, đồng thời lặng lẽ vươn tay...

“Rầm!” Một tiếng.

Vào khoảnh khắc tay sắp đụng vào con dao, Khương Nặc lại đạp một chân lên mặt gã ta, Uông Tiệm Ly đau đến gần như mất đi tri giác, kêu thảm che mặt, nhưng một giây sau, Khương Nặc lại giẫm chân lên vết thương trên bả vai gã ta.

“Cảm thấy mình lại có cơ hội? Nhưng con d.a.o kia, là tôi cố ý đá tới đây.” Cô chậm rãi nói.

Uông Tiệm Ly ý thức được chính mình lần nữa bị chơi xỏ.

Hy vọng lần lượt sụp đổ, khiến gã ta hoàn toàn sụp đổ, bắt đầu phát điên.

“Cô...cô...”

Lồng n.g.ự.c Uông Tiệm Ly phập phồng dữ dội, thân thể co lại, vết thương đang điên cuồng đổ máu.

Cuối cùng, thân thể của gã ta co quắp, hai mắt trừng lớn, c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.

Khương Nặc lạnh lùng nhìn t.h.i t.h.ể của gã ta, vẫn cảm thấy có chút chưa hết giận, chỉ với việc hại c.h.ế.t mẹ cô, đã đủ để khiến gã ta c.h.ế.t mười lần rồi.

Nhưng c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi, từ nay về sau cũng hoàn toàn lật sang trang mới rồi.

Khương Nặc mở cửa, Đàm Linh ở phía xa nhìn thấy Uông Tiệm Ly toàn thân đầy m.á.u nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Cô ta im lặng mở to hai mắt nhìn, nghi ngờ mình đã tới địa ngục, đây nhất định không phải nhân gian.

Hơi thở của Đàm Linh dồn dập, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Khương Nặc cũng không thèm nhìn cô ta, mà chính là đi đến trước mặt Lý Mộng, nói với cô ấy:

“Cho cô một nhiệm vụ, sau khi hoàn thành lại tới tìm tôi.”

Bờ môi Lý Mộng trắng bệch, trong lòng cô ấy hỗn loạn, nhưng lý trí lại vô cùng tỉnh táo: “Cô nói đi.”

“Đưa ba cỗ t.h.i t.h.ể này đến trước mặt Vương Cường.” Khương Nặc nói xong, mở cửa rời đi.

“Được.” Lý Mộng gật đầu nói với bóng lưng của cô.

...

Lý Mộng chuyển từng t.h.i t.h.ể một.

Đám Uông Tiệm Ly vốn dĩ có thân hình cường tráng, cho dù còn sống Lý Mộng căn bản cũng không vác nổi, huống chi người c.h.ế.t sẽ chỉ nặng hơn.

Thang máy cũng không thể dùng, từ tầng 6 đến tầng 16 của Vương Cường, cũng không phải một nhiệm vụ đơn giản.

Nhưng cô ấy cũng hiểu dụng ý của Khương Nặc.

Lý Mộng đặt t.h.i t.h.ể lên trên xe kéo, dùng dây thừng buộc lại, lại vòng trên lưng mình, dùng xe kéo từ từ đi lên tầng trên.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com