Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 61



Về phần gã ta thật sự muốn nịnh bợ Vương Cường kiếm miếng cơm, hay là có tâm tư khác, ở chỗ Lý Mộng cũng không có gì khác biệt quá lớn.

Sau khi tỉnh táo lại, Lý Mộng cũng không còn lo lắng cho Khương Nặc như vậy.

Đầu tiên, tầng 35 có 3 lớp cửa liên tiếp, chỉ cần Khương Nặc không mở cửa, muốn xông vào từ bên ngoài không phải là chuyện dễ.

Cho dù xông vào được, hai cây s.ú.n.g của cô ấy vẫn còn trong tay Khương Nặc, lấy ra là đủ chấn nhiếp một đám ô hợp.

Huống chi, cô ấy cảm thấy Khương Nặc này rất bình tĩnh, trong tay chắc là vẫn còn có át chủ bài, hiện tại không tới phiên cô ấy lo lắng.

Cô ấy phải nghĩ chính là mình nên làm cái gì.

Lý Mộng đến phòng ngủ, hốc mắt Đàm Linh vẫn đỏ lên, nhẹ giọng nói với cô ấy:

“Mộng Mộng, cậu nói xem trước kia con người thật sự rất tốt, vì sao đột nhiên lại biến thành như này, chỉ là một trận mưa to mà thôi, làm sao khiến cho lòng người đều xấu xa như thế chứ?”

“Cậu còn cảm thấy đây chỉ là một trận mưa to sao?” Lý Mộng hỏi cô ta.

“Không phải vậy sao?” Sắc mặt Đàm Linh mờ mịt.

Thấy dáng vẻ bất lực của cô ta, Lý Mộng lại khống chế không nổi mềm lòng, ngồi bên cạnh cô ta: “Cậu có nghĩ tới hay không, nếu như mưa mãi không ngừng, hoặc là cho dù tạnh rồi, lại xảy ra thiên tai khác, chúng ta nên làm cái gì?”

“Làm sao có thể chứ?”

“Vì sao lại không thể?” Lý Mộng hỏi lại: “Lúc nóng đến 45 độ, ai có thể nghĩ tới phía sau còn có 50 độ. Lúc đến 50 độ, tất cả mọi người cũng đều nói đợi lát nữa mưa là được, sau đó thì sao? Ai biết một ngày nào đó trận mưa to này kết thúc, mọi người đón lấy hi vọng, hay là một trận tuyệt vọng?”

Đàm Linh thở dài một cái, có hơi đau đầu vô lực nằm ở trên giường.

“Cậu lại bắt đầu rồi, vì sao cậu cứ luôn suy nghĩ tất cả mọi chuyện đến tình huống xấu nhất?”

“Cậu lại muốn nói là tôi bị chứng vọng tưởng đúng không?” Lý Mộng nhìn vào mắt cô ta: “Lần trước cậu nói như vậy, là lúc tôi điên cuồng quẹt thẻ tín dụng để tích trữ vật tư, hiện tại cậu còn kiên trì nghĩ như vậy sao?”

Đàm Linh giật mình.

Lý Mộng như thể dùng một cây búa nặng đánh vào sau gáy cô ta, khiến cho cô ta có hơi choáng váng, tiếp theo bắt đầu đau đầu, cô ta sợ hãi, lại muốn khóc.

“Van xin cậu đừng nói nữa, được không? Mộng Mộng, chuyện xảy ra ngày hôm nay đã đủ tan nát rồi, để cho tôi nghỉ ngơi một chút đi, van xin cậu.”

Giọng nói của cô ta mơ hồ có tiếng khóc nức nở, Lý Mộng vẫn mềm lòng, lắc đầu, rót cho cô ta một chén nước.

“Đàm Linh, không phải tôi cố ý khiến cậu khó chịu, nhưng tôi nói những lời này, chỉ hy vọng cậu kiên cường, càng là lúc khó khăn, thì càng không thể trông cậy vào người khác, chúng ta phải cố gắng sống sót, đầu tiên phải khiến chính mình trở nên mạnh mẽ.”

Đàm Linh nằm im không nhúc nhích, cũng không biết cô ta có nghe lọt tai hay không, hay chỉ đơn thuần là mệt mỏi, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Lý Mộng không tiếp tục nói nữa.

Cô ấy đi vào nhà vệ sinh, dưới tủ tắm lấy ra một cái túi, có hai con d.a.o gấp được giấu dưới mấy bộ quần áo.

Thứ gọi là d.a.o này, tuỳ tiện lấy ra, ngược lại sẽ bị đối phương cướp đi thương tổn tới mình, ban đầu cô chuẩn bị cho mình và Đàm Linh mỗi người một cái, nhưng hiện tại xem ra, Đàm Linh thì thôi đi.

Con d.a.o gập này là Lý Mộng mua được ở phố người Hoa lúc ra nước ngoài đi thi đấu.

Nguyên lý có điểm giống với d.a.o hồ điệp, lưỡi d.a.o đều được giấu đi, nhưng hình dáng nhỏ hơn, chế tạo cũng tinh vi hơn, nhìn như một chiếc quạt giấy mà con gái dùng, chỉ cần bẻ ngược vỏ ngoài lại, thì sẽ trở thành hung khí.

Thời điểm then chốt, con d.a.o này chẳng những có thể cứu mạng, cũng có thể g.i.ế.c người.

Bộ phận của d.a.o gập càng tinh vi hơn so với d.a.o hồ điệp, cũng phức tạp hơn một chút, cần dùng rất thuần thục, mới có thể vừa vung tay lên là biến thành dao.

Những ngày gần đây, Lý Mộng cũng đang lặng lẽ luyện tập.

Từ hôm nay trở đi, cô ấy phải mang theo con d.a.o này bên mình bất cứ lúc nào.

Sau khi tay phải thuần thục thì luyện tay trái, dù sao ai cũng không biết trước lúc nào mất mạng, rốt cuộc cần tay nào mới lấy được dao, cho nên hai tay đều phải luyện thuần thục.

Luyện tập mệt mỏi, cô ấy leo lên trên bồn tắm, bên trong khe nhỏ phía sau đèn LED trang điểm, cô ấy còn giấu ít lương khô.

Lấy nửa miếng ra, Lý Mộng chậm rãi nuốt xuống.

Hiện tại không có đồ ăn, Vương Cường để lại một chút cũng nằm trong tay Uông Tiệm Ly, gã ta tất nhiên sẽ nhìn sắc mặt mình để cho.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

TBC

Muốn để bọn họ buông lỏng cảnh giác, Lý Mộng phải để cho bọn họ cảm thấy mình đói bụng.

Hiện tại chưa phải lúc đi tìm Khương Nặc, cô ấy phải học cách sinh tồn dựa vào chính mình.

Cho tới bây giờ, nếu như còn muốn ỷ lại vào người khác, vậy thì thực sự xong đời.

Lại luyện tập hơn nửa ngày, Lý Mộng cầm một con d.a.o đặt ở trong túi áo, về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Vừa nằm xuống, Lý Mộng ngủ rất lâu.

Chờ đến khi cô ấy tỉnh lại, nhìn ngoài cửa sổ đã là đêm khuya, mà Đàm Linh rõ ràng ngủ ở bên cạnh cũng không thấy tăm hơi.

Lý Mộng nhìn thời gian, hiện tại là hơn hai giờ sáng, Đàm Linh không ở phòng ngủ, vậy cô ta ở...

Đang nghĩ ngợi, cửa bị người khác đẩy ra, Đàm Linh mặc đồ ngủ đi tới, thấy Lý Mộng tỉnh lại, ngơ ngác một chút nói: “Cậu dậy rồi à... Thấy cậu ngủ thiếp đi, nên không gọi cậu dậy ăn cơm, có điều tôi cũng lấy cho cậu một ít tới.”

Nói xong, cô ta đặt một miếng bánh bao nhỏ ở đầu giường.

Có đồ ăn Lý Mộng đương nhiên sẽ không từ chối, cầm lấy bánh bao nhỏ ăn.

Ánh mắt liếc qua, thấy lúc này trên mặt Đàm Linh đỏ bừng, bờ môi cũng sưng tấy, sắc mặt mệt mỏi cởi cúc áo, tựa ở trên giường.

Lý Mộng hỏi: “Cậu để gã ta làm rồi à?”

Từ khi Uông Tiệm Ly vào ở, Lý Mộng vẫn nhắc nhở cô ta, đừng tuỳ tiện lên giường với gã ta, vậy tương đương với bị ăn xong lau sạch, hơn nữa trong nhà còn có hai người đàn ông nữa, ai biết bọn họ sẽ giở thủ đoạn dơ bẩn gì?

Đàm Linh ho một tiếng, khuôn mặt tràn đầy tình cảm:

“Nói cái gì đó, anh ấy là bạn trai tôi, chúng tôi cùng nhau rất bình thường.”

“Ban ngày vừa bị cướp đồ rồi ăn đòn, gã ta còn có hứng sao.” Lý Mộng cười lạnh.

Đàm Linh một chút cũng không vui, ngồi thẳng người.

“Mộng Mộng, cậu có thể đừng nhắm vào Tiệm Ly được không? Hôm nay vì sao anh ấy bị đánh? Không phải là vì bảo vệ chúng ta à?” Cô ta càng nói càng kích động: “Tôi và bạn trai tôi làm gì, cần phải báo cáo với cậu sao?”

Lý Mộng không muốn cãi nhau với cô ta, vùi đầu tiếp tục ăn bánh bao, Đàm Linh dường như lại là đã xảy ra thì không thể ngưng lại, tiếp tục chất vấn:

“Cậu luôn nói anh ấy lợi dụng tôi, nhưng còn bây giờ thì sao? Tất cả vật tư của chúng ta đều bị cướp mất, thật vất vả giữ lại một chút cũng là do anh ấy tranh thủ với Vương Cường, tôi còn cái gì mà lợi dụng? Vì sao anh ấy còn phải tốt với tôi? Cậu vì sao không chịu thừa nhận là anh ấy yêu tôi chứ?”

“Vương Cường có ý với cậu, cậu không nhìn ra được sao?” Lý Mộng hỏi lại: “Cậu sao lại không có giá trị lợi dụng? Tại sao hôm nay gã ta phải ngủ với cậu, cậu nghĩ tới không?”

“Cậu... cậu nói là...”

Đàm Linh giật mình, sắc mặt có chút khó coi, cuối cùng tức giận đá văng tấm thảm trên người, đứng lên: “Có phải trong đầu cậu, trên đời này không có tình yêu thuần khiết, chỉ có đàn ông trộm cắp đàn bà làm điếm đúng không? Thì ra cậu nhìn tôi như vậy, cũng nhìn anh ấy như vậy...”

Đàm Linh cười lạnh: “Tôi quá thất vọng về cậu rồi!”

Nói xong, cô ta mở cửa phòng đi ra ngoài, đến phòng của Uông Tiệm Ly.

Lý Mộng nhắm mắt lại, cảm thấy một sự bất lực mãnh liệt, tình bạn giữa mình và Đàm Linh đang biến mất từng chút một, chuyện này thực sự xót xa.

...

Trong phòng Ngô Đại Giang, Vương Cường đĩnh đạc ngồi trên ghế sofa: “Cũng không bảo anh đi g.i.ế.c người, anh sợ cái gì?”

“Tôi không sợ, chỉ là...”

“Đừng lằng nhằng nữa. Bảo anh đi cậy cửa chứ không bảo anh đi chết. Anh cũng biết, cả toà nhà cũng chưa ăn gì. Tất cả mọi người đều nghe theo sự quản lý của ban quản lý toà nhà, nhà cô ta dĩ nhiên cũng không thể ngoại lệ, nếu không chắc chắn sẽ có người c.h.ế.t đói.” Vương Cường nói xong nhìn con gái của Ngô Đại Giang một chút, cười như không cười khẽ nói: “Đặc biệt là trẻ nhỏ.”

Ngô Đại Giang sốt ruột, nhanh chóng giấu con gái ra sau lưng.

“Anh đừng hoảng hốt, tôi cũng chưa đến mức ra tay với trẻ nhỏ.” Vương Cường cười nói: “Nhưng, những người khác thì khó mà chắc chắn được, đứa trẻ nhỏ như vậy nếu như xảy ra chuyện gì, đáng thương biết bao, đúng chứ?”

Ngô Đại Giang biến sắc, phẫn nộ khiến tay chân đều run rẩy, đây là dùng con gái để uy h.i.ế.p anh ta.

“Hơn nữa, anh cũng chả phải người tốt gì.” Vương Cường xem thường nói: “Ngày mất điện ấy, anh tới tới lui lui lội đến phòng điện mấy lần, giả vờ như đang sửa chữa cho mọi người, nhưng thật ra là phá huỷ phòng điện, lấy rất nhiều linh kiện về, anh cho rằng không ai biết à?”

Ngô Đại Giang ngây ngẩn cả người, hiển nhiên không ngờ tới anh ta sẽ nói như vậy.

“Anh vì tham lam những linh kiện vật liệu kia, hại mọi người không có điện dùng, anh có nên c.h.ế.t hay không?” Vương Cường chỉ vào anh ta.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com