Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 48



Năng lực nghiệp vụ mạnh, có đầu óc, lại có thể thuần thục sử dụng các loại công cụ. Nếu người này có thể sống sót qua hai năm này, tương lai tìm một căn cứ để gia nhập thì cuộc sống rất có triển vọng.

Lúc này trong nhóm đã bàn bạc xong.

Tối nay Ngô Đại Hà sẽ tăng ca suốt đêm để gia cố lại thuyền nhỏ, sáng mai anh ta lại tự mình xuống nước kiểm tra, sau khi đảm bảo không có vấn đề gì sẽ tiến hành bước tiếp theo.

Anh Đỗ: “Vậy thì phân công trước, đừng để đến lúc đó lại lộn xộn.”

Sau khi thống kê ngắn gọn, đội ngũ đi vớt đồ nhanh chóng được xác định rõ ràng.

Tổng cộng có mười người, vì là đồ của anh Đỗ nên anh Đỗ được chia ba phần.

Ngô Đại Hà cung cấp thuyền nhỏ, Đàm Linh, Vương Cường biết lặn, ba người này đều là chủ lực, mỗi người được chia hai phần.

Còn lại sáu người hỗ trợ sẽ chia đều một phần còn lại, dù sao cũng chỉ hỗ trợ kéo dây thừng, vận chuyển hàng hóa, không cần ra sức nhiều cũng không có nguy hiểm, có thể cho ngụm canh uống đã là không tệ rồi.

Anh Đỗ: “Cứ vậy trước đã, ngày mai mọi người nhớ chú ý tin tức trong nhóm, tôi cũng không nói trước được sẽ tập hợp vào lúc nào, nhưng mỗi ngày đều có lúc mưa nhỏ, chúng ta chọn lúc đó xuất phát, cụ thể chờ xem tình huống, mọi người thấy được không?”

“Được, cứ nghe theo anh Đỗ.”

“+1”

“+1”

Mọi người nhao nhao hưởng ứng.

...

Ban đêm, Khương Nặc không ngủ, vẫn đang lướt tin tức.

Vì trận mưa to này, ngay cả những khu vực có địa thế cao cũng bị ngắt điện trên quy mô lớn, người có thể lên mạng hiện tại đã không còn nhiều nữa.

Căn cứ vào ký ức mơ hồ của Khương Nặc, nhiều nhất là hai ba ngày nữa, tín hiệu điện thoại cũng sẽ bị gián đoạn toàn diện, cho nên hiện tại có thể dùng thêm được chút nào hay chút đó.

Một đêm sóng yên gió lặng.

Bữa sáng là bánh bao thịt do mẹ làm, còn có sữa đậu nành nóng, Khương Nặc tự rửa táo và cắt thêm hai quả kiwi. Carbohydrate, protein và vitamin đều có đủ.

Ăn sáng xong, Khương Nặc nghe được tiếng tin nhắn nhắc nhở, anh Đỗ nói tám rưỡi tập hợp ở lầu ba.

Khương Nặc thay sang quần áo thể thao để tiện cho hoạt động, buộc tóc lên, tìm một tấm lưới bắt cá nylon cán dài từ trong không gian rồi khiêng xuống dưới.

Đến địa điểm tập hợp, những người khác trong đội vớt đồ cũng nhanh chóng đến đủ.

Đàm Linh là người đến cuối cùng, cô ta cầm kính lặn, chào hỏi đám người anh Đỗ trước, sau đó vẫy tay với Khương Nặc rồi đi đến bên cạnh cô.

“Cậu cũng tới à?” Đàm Linh cười nói: “Thật ra hiện tại bọn mình cũng không thiếu đồ ăn, chỉ muốn kiếm thêm mấy loại như giấy vệ sinh, băng vệ sinh này nọ, bạn cùng phòng của mình chỉ chăm chăm mua đồ ăn mà quên mất mấy thứ này.”

“Ừ.”

“Hi vọng hôm nay mọi chuyện có thể thuận lợi.” Đàm Linh lại nói.

“Hi vọng là vậy.”

Phản ứng của Khương Nặc không nóng không lạnh, thật ra mọi người cũng không thân quen lắm, cũng không có gì để nói.

Đàm Linh thấy biểu cảm lạnh nhạt của cô thì không khỏi lắc đầu, có thể là cảm thấy cô không dễ ở chung, cô ta không tiếp tục nán lại nói chuyện phiếm nữa mà quay đầu đi về phía anh Đỗ.

Anh Đỗ nói sơ qua với mọi người, chủ yếu là ba người chủ lực, những người khác phụ trách làm trợ thủ cho họ.

Lúc này Khương Nặc mới nhìn về phía Ngô Đại Hà. Người này khoảng hơn 30 tuổi, rất gầy, tóc hơi rối, có lẽ vì tối qua tăng ca nên khí sắc không tốt, hai mắt đỏ ngầu.

Thuyền nhỏ mà anh ta làm cũng đã lấy xuống.

Tuy chắp vá mà ra, nhưng chế tác cũng không tệ lắm, mối hàn bóng loáng bằng phẳng, còn dùng rất nhiều ống sắt trên cửa sổ chống trộm để gia cố lại, nhìn rất chắc chắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Được rồi, mọi người đã đến đông đủ.” Anh Đỗ lớn tiếng nói: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi, mọi người đều tới giúp đỡ một tay, chúng ta thử đặt thuyền xuống nước trước.”

Tất cả mọi người đều mặc áo mưa, cùng nhau đẩy thuyền nhỏ để nó thuận lợi trượt vào trong nước.

Tuy đã miễn cưỡng chọn được thời gian ít mưa nhất để hành động, nhưng khi Khương Nặc đứng trong màn mưa vẫn bị cơn mưa dày đặc đập đến mức hít thở không thông. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, thấy những người khác cũng đang cắn răng kiên trì.

Ngô Đại Hà lên thuyền kiểm tra trước rồi mới giơ tay ra hiệu cho mọi người: “Không bị rỉ nước, mọi người lên đi.”

Mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Chiếc thuyền nhỏ của Ngô Đại Hà mỗi lần chỉ có thể chở tối đa bốn người.

Việc chèo thuyền chủ yếu dựa vào Ngô Đại Hà, anh ta phát cho mọi người ba mái chèo thô sơ.

“Mọi người nghe theo hiệu lệnh của tôi, cùng nhau chèo thì sẽ nhanh hơn rất nhiều.” Anh ta nói.

Mọi người đều không có ý kiến gì, cùng nhau đội mưa chèo thuyền.

Cũng may là siêu thị nằm trong tiểu khu và ở cách đó không xa, Khương Nặc là một trong những người cuối cùng lên thuyền, sau khi ra sức chèo được một lúc, bọn họ đã thấy anh Đỗ vẫy tay với bọn họ từ xa.

Ngô Đại Hà và anh Đỗ ở lại trên thuyền, Khương Nặc và những người khác chen chúc trên một chiếc bệ nhỏ hẹp phía trên siêu thị.

Đàm Linh cởi áo khoác ra, bên trong mặc đồ bơi, đội mũ bơi và đeo kính lặn, lúc này đang thực hiện một số động tác làm nóng người, nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp, thảo nào dám đảm đương chủ lực xuống nước.

Sau khi làm nóng người, Đàm Linh ngâm mình vào trong nước để thích ứng với nhiệt độ của nước, cô ta le lưỡi nói: “Lạnh quá...”

Anh Đỗ vội vàng nói: “Tiểu Đàm à, cô kiên trì một chút, chúng tôi có mang canh gừng đến, lát nữa lên bờ rồi uống.”

Vương Cường phụ trách xuống nước cùng với cô ta, là một người đàn ông để đầu đinh thân mình hơi mập tuổi chừng 30. Lúc này anh ta cởi trần, lộ ra bắp tay to đầy hình xăm trổ, thoạt nhìn rất không dễ chọc.

Anh ta sầm mặt sai sử đám người Khương Nặc: “Động tác nhanh lên! Đừng có lề mà lề mề nữa, ở trong nước không lạnh à?”

TBC

Mọi người nghe xong lập tức ba chân bốn cẳng đi lên giúp hai người bọn họ buộc chặt dây thừng.

“Thông minh lên một chút, nếu lát nữa tôi kéo mạnh dây thừng thì mấy người phải nhanh chóng kéo lưới lên. Nước ở đây chảy rất xiết, nguy hiểm cỡ nào mọi người đều hiểu, hơi không chú ý sẽ c.h.ế.t người đấy!”

“Biết rồi biết rồi.” Mọi người vội vàng đáp lời.

Vương Cường nói xong, trong miệng ngậm chìa khóa anh Đỗ đưa cho anh ta, đ.â.m đầu lao vào trong nước, ở dưới nước giằng co một hồi, rất nhanh lại nổi lên.

“Con mẹ nó, nước bên dưới đục quá, không thấy gì cả, ngay cả ổ khóa cũng không tìm được!”

Một chị gái nói: “Lỗ khóa hẳn là dễ tìm...”

“Cô có ý gì?” Chị ta chưa kịp nói hết câu đã bị Vương Cường nạt lại: “Dễ như vậy thì cô xuống tìm thử xem?”

Chị gái bị mắng đến độ không dám nói lời nào, Vương Cường lại hùng hùng hổ hổ đ.â.m đầu xuống nước thêm hai lần nữa, trước sau vẫn không thu hoạch được gì.

Xem ra thật sự rất khó, Đàm Linh bèn nói: “Anh nghỉ ngơi một lát đi, để tôi xuống thử xem.”

Cô ta nhận lấy chìa khóa từ trong tay Vương Cường, vốn cũng định ngậm vào miệng nhưng chợt nhớ ra lúc nãy Vương Cường đã ngậm nó trong miệng, bèn nhúng chìa khóa vào trong nước rửa sạch, sau đó móc vào ngón tay.

Động tác của cô ta đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Vương Cường.

“Ha, người đẹp ghét bỏ tôi à.” Anh ta cười cười, ánh mắt lại âm hiểm.

Đàm Linh nũng nịu đánh trống lảng cho qua chuyện: “Nào có chuyện đó chứ anh Vương.”

Vương Cường không nói chuyện, Đàm Linh nhanh chóng lặn xuống nước.

Khương Nặc từng học lặn mấy ngày, có thể thấy tư thế và động tác của Đàm Linh linh hoạt và chuyên nghiệp hơn Vương Cường nhiều.

Nhưng có lẽ tầm nhìn dưới nước quá tệ nên cô ta cũng phải lặp đi lặp lại mấy lần mới có thể mở được cửa.

Rất nhanh sau đó, một số thứ bắt đầu trôi nổi trên mặt nước, thuốc lá, bóng bay, đồ chơi bằng nhựa... đều là những đồ vật trưng bày ngay cửa của một số siêu thị nhỏ, người bên trên cũng lập tức hành động, mặc kệ có tác dụng hay không, cứ vớt lên trước rồi tính sau.

Ngô Đại Hà chở theo anh Đỗ ngồi thuyền nhỏ ra chỗ xa hơn vớt đồ, những người biết bơi thì xuống nước vớt những thứ ở gần, người không biết bơi thì ở trên bờ gom đồ lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com