Dầu diesel, xăng là những vật tư cuối cùng cô cần có.
Một cái máy xúc lớn như vậy, mỗi giờ tiêu tốn lượng dầu kinh người, ông chủ cung cấp dầu cũng không quản thời tiết nóng, lái xe liền chạy tới.
Giá dầu diesel hiện tại là 8 tệ một lít dầu diesel số 0, bình thường ông chủ bán dầu đều bán theo thùng.
Một thùng dầu lớn dung tích 400 lít có giá 3.300, cộng thêm 100 đồng phí vận chuyển.
Mỗi ngày giao cố định 50 thùng, nhận hàng trả tiền, giao liên tục trong vòng 10 ngày.
TBC
Tổng cộng 200.000 lít dầu diesel, cũng đủ dùng.
Có mối làm ăn lớn tới cửa, còn không cần khổ cực chạy tới công trường, ông chủ bán dầu đương nhiên mừng rỡ không hỏi nhiều, vỗ n.g.ự.c cam đoan mỗi ngày sẽ giao hàng đúng giờ.
“Đúng rồi, ở chỗ ông có xăng không?”
Ông chủ bán dầu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Có thì có, nhưng không dễ lấy được, phải xem cô cần nhiều hay ít đã.”
“Nói vậy là sao?”
“Cô cũng biết đây là sản phẩm bị kiểm soát đúng không?” Ông chủ nói: “Nếu mua ít quá thì không đáng bỏ công ra, nếu mua nhiều thì còn có thể thao tác được.”
Khương Nặc mỉm cười: “Ông có thể lấy được bao nhiêu? Tôi lấy hết.”
“Một ngày giao một xe, đủ không?”
Xe ông ta nói là loại xe bồn lớn có thể chứa 16 tấn.
Kéo dài 10 ngày, 220.000 lít.
Hơn nữa ông chủ bán dầu còn hứa sẽ giúp cô tìm đủ thùng để chứa.
Khương Nặc rất vui mừng.
Vấn đề đau đầu nhất cứ như vậy mà được giải quyết, cũng không cần mỗi ngày không ngừng chạy tới trạm xăng, ngược lại tiết kiệm thời gian công sức.
Sau khi tính toán lại, tổng chi phí mua dầu diesel là 1,2 triệu, tổng chi phí mua xăng cũng là 1,2 triệu.
Cứ như vậy, tiến độ tích trữ hàng hóa trên danh sách mua sắm của Khương Nặc đã đạt tới 90%.
Mà tiền vốn của cô còn lại không đến 1 triệu.
*
Bích Trúc Viên là một khu biệt thự nằm ở Nam Sơn.
Mấy năm trước, khi ngành bất động sản còn chưa suy thoái, Nam Sơn đã được lên kế hoạch xây dựng thành một khu thương mại nhỏ kết hợp nhà ở, khu giải trí và du lịch. Một số nhà đầu tư nhắm chuẩn thời cơ này, giành đầu tư vào khu biệt thự này trước.
Nhưng không nghĩ tới biệt thự đã xây xong, các hạng mục khác lại không có tin tức, dẫn đến khu vực Nam Sơn này ngoại trừ khu biệt thự này ra thì hầu như không có kiến trúc nào khác.
Những người mua biệt thự ở đây, rất nhiều người không chuyển tới ở, tỷ lệ vào ở cực thấp, đến buổi tối cũng không thấy có mấy căn sáng đèn.
Chủ nhà không phải người địa phương, cũng sở hữu không ít bất động sản. Căn biệt thự này treo đã lâu nhưng không bán được, gần đây mới bắt đầu cho thuê.
Người môi giới còn sợ Khương Nặc sẽ không hài lòng, dù sao tỉ lệ vào ở quá thấp, nhưng anh ta lại không biết Khương Nặc muốn chính là như vậy.
Sau khi vui vẻ ký hợp đồng thuê nhà, Khương Nặc lại liên hệ ông chủ cửa hàng bán cửa chống trộm tới lắp đặt cửa chống trộm, cửa sổ chống đạn.
Nơi trú ẩn dự phòng cho thời kỳ động đất và mưa axit này cơ bản đã chuẩn bị xong.
Thật ra Khương Nặc cũng đã cân nhắc, khu biệt thự này trống rỗng như vậy, không có người nào ở lại ở đây cả, chờ sau khi tận thế lại trực tiếp tới tìm một căn biệt thự còn trống là được, còn có thể tiết kiệm được tiền thuê nhà.
Nhưng nếu như không thuê thì hiện tại không thể tiến hành cải tạo trước được, cho nên vẫn nên thuê thì tốt hơn.
Dù sao đến ngày tận thế, nơi này sẽ bị nước nhấn chìm hoàn toàn, trực tiếp nuốt chửng.
Đến khi nước rút gần hết cũng chính là lúc thời kỳ lũ lụt sắp qua, cô mới có thể dọn vào đây ở.
Ngày 21 tháng 7, còn 24 ngày nữa là đến ngày tận thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ban ngày ngủ và tập luyện, đến chạng vạng tối thì đi tập lặn. Sau khi ra khỏi phòng tập, cô không buồn ăn uống gì cả mà lái xe tới chợ bán buôn quần áo lớn nhất thành phố.
Điện nước thỉnh thoảng bị cắt, hoạt động kinh doanh ảm đạm, khu chợ đầu mối ngày mai sẽ tạm thời đóng cửa.
Lúc Khương Nặc đi qua đó, quả nhiên hầu như không thấy người khách nào, chỉ có người của các cửa hàng đang thu xếp kiểm kê hàng hóa, chuẩn bị đóng cửa. Còn có một số cửa hàng đã đóng cửa trước đó rồi.
Khương Nặc trực tiếp gọi xe tải dừng ở cửa chợ đầu mối, tự mình cầm xe đẩy đi gom hàng.
Nội y, giày vớ, những thứ này đã cô đã tích trữ rồi nên bây giờ cô tới chọn những thứ có thể mặc hằng ngày.
Dựa theo phong cách bình thường của cô và Vu Nhược Hoa, chỉ cần mặc thoải mái dễ chịu, hoạt động thuận tiện, liền thuận tay mua vào.
Không cần cô trả giá, về cơ bản chủ quán đã trực tiếp đưa ra mức giá thấp nhất rồi, lúc này có thể bán được là bán ngay.
“Làm ăn quá khó khăn, không biết lúc nào cái thời tiết quái quỷ này mới có thể đổ mưa đây.” Bà chủ cửa hàng thở dài, giúp Khương Nặc gói lại tất cả quần áo mà cô mua.
Chợ đầu mối rất lớn, cao năm tầng, chỉ có một phần ba mở cửa cũng đủ cho Khương Nặc đi dạo cả đêm.
Thời tiết này, quần áo lông, áo da về cơ bản đều là hàng giảm giá, Khương Nặc lại không chọn kiểu dáng, thu hết toàn bộ hàng tồn kho của một cửa hàng.
Đồng thời, chăn lông cừu, chăn bông, vỏ chăn, gối đầu cũng mua càng nhiều càng tốt. Tuy những thứ này tiêu hao không nhiều nhưng chuẩn bị một ít chung quy vẫn tốt hơn.
Có rất nhiều giày thể thao đang được thanh lý, hầu như đều là giá hời, chất lượng cũng không tồi, nhưng ông chủ cũng nói thẳng đây toàn là hàng giả hàng nhái, đương nhiên Khương Nặc không chê, thấy cái nào thích hợp đều thu hết.
Về phần giày đi tuyết, giày leo núi, dép xăng đan, tuy rằng cô đã tích trữ một ít, nhưng lúc này nhìn thấy thứ thích hợp cũng thuận tay mua.
Cuối cùng cô lại mua thêm một số đồ dùng sinh tồn dã ngoại như lều vải, túi ngủ, thảm lông.
Trọn vẹn một chiếc xe tải nhỏ được kéo vào nhà kho.
Ngày 23 tháng 7, còn 22 ngày nữa là đến ngày tận thế.
Hầu như những thứ cần mua đều đã mua, trong tay Khương Nặc còn lại hơn 400.000.
Từ sau khi mua những thứ như máy xúc, không gian gần như đã đầy, tuy còn có thể chất đống đồ lên cao hơn nhưng hiển nhiên là còn lâu mới đủ dùng.
Khương Nặc định dùng chút tiền này lại đi mua một số viên ngọc thô để thăng cấp không gian.
Sau khi từ nhà kho trở về, vừa đến tiểu khu, Khương Nặc nhìn thấy mẹ dắt A Muội đi dạo bên ngoài, ngoài ra còn có dì Hồ đi cùng.
Nhà dì Hồ cách nơi này không xa, chủ động rủ mẹ cô cùng đi dạo.
Khương Nặc thật sự rất bội phục các bà ấy, mặc dù bây giờ là buổi tối nhưng nhiệt độ không khí đã hơn 40 độ, các bà ấy vẫn nhất định phải ra ngoài đi dạo một chút mới được, còn không chịu ở nhà hơn cả A Muội.
Nhưng cô cũng không muốn can thiệp vào chuyện của mẹ, dù sao cũng không còn mấy ngày để đi tản bộ nữa rồi.
Lúc cô chuẩn bị rời đi, ánh mắt đột nhiên bị vòng tay của dì Hồ thu hút.
Chiếc vòng tay bằng gỗ thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng Khương Nặc mơ hồ cảm thấy chuỗi hạt này có chút gì đó không giống bình thường.
Tựa như nó đang toát ra một hơi thở, mà hơi thở này khiến Khương Nặc cảm thấy vô cùng thân thiện, mơ hồ có chút liên hệ với không gian.
Nhưng chính xác nó là cái gì thì cô cũng không nói rõ được.
Cô nảy sinh một chút tò mò, hỏi: “Dì Hồ, cái vòng tay này dì mua ở đâu vậy, đẹp quá.”
“Cháu nói cái này à.” Dì Hồ giơ tay lên, cười ha ha nói: “Đây là của Trâu Dũng đưa cho dì, nghe nói đây là một loại đồ cổ có thể dùng để trừ tà, cũng không phải là thứ có giá trị lắm đâu.”
Là đồ cổ sao?
Trong lòng Khương Nặc khẽ động.
Để không gian thăng cấp thì cần đến ngọc thạch, đây là chuyện có thể khẳng định, nhưng cũng không có nghĩa đây là phương pháp duy nhất.
Cô có cảm giác với vòng tay này, có phải đây là một loại nhắc nhở không?
Hiện tại thời gian vẫn còn sớm nên Khương Nặc quyết định đi xem chợ đồ cổ.
Lái xe thẳng đến chợ đồ cổ.
Thật ra cũng không tính là chợ mà chỉ là một con phố cũ với rất nhiều cửa hàng bán đồ cổ tranh chữ