Khương Nặc đến chợ điện cơ, lấy hàng đã đặt trước.
Chủ yếu là máy phát điện, tấm phát điện năng lượng mặt trời, bình ắc-quy các loại.
Máy phát điện xăng, dầu cỡ nhỏ có bán khắp nơi, giá cả cũng không đắt, một chiếc máy phát điện công suất 6Kw, giá cả cũng chỉ 4500 tệ.
Một chiếc máy phát như vậy, hoàn toàn đủ để kéo nhu cầu dùng điện thường ngày của một gia đình, thực sự không được thì chạy hai cái.
Nhưng loại sản phẩm này hỏng thì không dễ sửa, cho nên Khương Nặc mua 100 cái.
Các loại linh kiện dễ hỏng hóc cũng phải mua một ít.
Chợ điện cơ chỉ có một nửa là mở cửa buôn bán, Khương Nặc đi một vòng, lại mua toàn bộ hàng hoá có sẵn.
Chỉ tiếc là, cô đã hỏi ông chủ của mỗi cửa tiệm, nhưng không có ai biết chỗ nào có thể kiếm được lượng lớn xăng.
Không có thì thôi, về sau lại nghĩ cách.
Tiếp theo chính là thiết bị phát điện năng lượng mặt trời.
Thứ này ở thời kỳ đầu tác dụng thật sự không lớn, mưa to, thời kỳ cực hàn không có ánh nắng, hiệu suất phát điện rất thấp “thời kỳ hắc ám” lại càng không có.
Phải chờ tới giai đoạn giữa của mạt thế, phát điện bằng năng lượng mặt trời mới có thể chân chính phát huy được tác dụng.
Nhưng người bán cái này không nhiều, cô còn phải tìm hai nhà để đặt hàng, tất cả 100 bộ, mỗi bộ ngoại trừ thiết bị phát điện còn có 12 tấm năng lượng mặt trời, 8 cái bình ắc quy, còn có công tắc, dây điện, bộ chuyển đổi nghịch biến.
100 bộ tổng công suất cộng lại là hơn 1000 Kw, trên lý thuyết cung cấp được lượng điện đủ dùng thường ngày cho một toà cư dân.
Thiết bị phát điện có nhiều như vậy là đủ, nhưng bình ắc-quy nguyên bộ chắc chắn không đủ.
Ắc quy bình thường dùng hai năm đã báo hỏng, nhất định phải chuẩn bị thêm một ít.
Tìm tới cửa hàng bán bình ắc quy, ông chủ giới thiệu một loại bình ắc quy hoàn toàn mới, nghe nói một cái có thể trữ được 15 số điện, có thể kéo được đồ điện gia dụng trong vòng 6kw, hơn nữa có thể nạp điện nhanh chóng.
Chỉ là giá không rẻ, một cái 10 ngàn 500 tệ.
Khương Nặc cảm thấy có thể mua một ít, nhưng không cần thiết tất cả đều mua loại tốt như vậy, thế là mua 10 bộ, để phòng về sau ra ngoài dùng.
Ngoài ra chính là ắc quy thông thường, giá tiền không đắt, Khương Nặc lại đặt 500 ngàn tiền hàng.
Ngoại trừ đồng bộ với năng lượng mặt trời, cũng có thể dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Cô tự tính toán một chút, nếu như tất cả ắc quy đều đầy điện, đủ cho cô và mẹ dùng 3 tháng, tiết kiệm một chút có thể dùng một năm.
Cộng thêm nhiều máy phát điện như vậy, cũng đủ dùng.
Rời khỏi chợ điện cơ, Khương Nặc đi vào một cửa hàng bán đồ thể thao dã ngoại lớn nhất toàn thành phố.
Xem đầu tiên chính là tàu xung kích.
Vào giai đoạn lũ lụt, chèo thuyền là phương thức ra ngoài duy nhất, mà tàu xung kích có tốc độ nhanh, động lực mạnh, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Quan trọng là thứ này giá cả không đắt, chất lượng tốt nhất, dài 3.3m, còn có động cơ xăng, tổng giá trị cũng chỉ 8000 tệ.
Lấy 20 chiếc.
Sau đó chính là những món đồ nhỏ.
Trang phục xung kích, áo mưa, giày chống nước, giày leo núi, ba lô leo núi, dây thừng, lều vải, túi ngủ, đèn pin có ánh sáng mạnh, d.a.o găm chiến thuật, thép chống cháy, ống nhòm... Chỉ cần trong cửa hàng có, Khương Nặc đều chọn khoảng gần 200 ngàn tệ.
Cô còn kinh ngạc phát hiện ra, trong cửa hàng này còn có trang bị lặn dưới nước, đồ lặn, kính bơi, chân vịt, bình dưỡng khí đều có.
Quan trọng nhất là, còn có lớp huấn luyện lặn xuống nước.
Vào thời kỳ đại hồng thuỷ, mực nước cao nhất nhấn chìm tầng ba, phần lớn vật tư đều bị nhấn chìm trong nước.
Không có trang bị và kỹ năng chuyên nghiệp lặn xuống nước, căn bản không ai dám xuống dưới để vớt, không chú ý một chút là sẽ bị lũ lụt cuốn đi.
Khương Nặc mua 20 bộ trang bị lặn dưới nước, bình dưỡng khí cũng chuẩn bị nhiều hơn một chút, cộng thêm đăng ký lớp huấn luyện lặn dưới nước, tổng cộng tiêu hết 250 ngàn tệ ở nơi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hơn nữa đến cũng đã đến rồi, cô quyết định lập tức bắt đầu huấn luyện.
“Khu vực huấn luyện sơ cấp của chúng tôi ở ngay đằng sau.”
Một huấn luyện viên có vóc người cực kỳ đô khoẻ, rất nhanh đã dẫn Khương Nặc tới bãi bơi lội cỡ lớn.
Hiện tại với thời tiết này, ngâm mình ở trong nước không thể nghi ngờ gì chính là thoải mái nhất, trong bể bơi người đông nghìn nghịt.
Cũng may hồ huấn luyện lặn xuống nước được dùng chuyên biệt, bên trong chỉ có mấy người, đều mặc đồ lặn chìm chìm nổi nổi ở bên trong.
Khương Nặc thay quần áo xong, đi theo huấn luyện viên bắt đầu học.
Thời gian trôi qua.
Huấn luyện viên dạy rất nghiêm túc, Khương Nặc cũng học rất nhanh, chỉ hai tiếng, đã có thể tự mình lặn xuống dưới đáy nước 10m dừng lại mười mấy phút, sau đó lại căn cứ theo quy trình quay trở lại mặt nước.
Thấy thời gian đã gần đủ rồi, huấn luyện viên bắt đầu khuyên cô: “Hôm nay nghỉ ngơi đi, tiến độ quá nhanh sẽ khiến thân thể tổn thương.”
Khương Nặc cũng không nghĩ đến sẽ nhanh chóng thành công, nhìn thời gian thấy đã chạng vạng tối, nên rời khỏi bãi bơi lội.
Cho dù là buổi tối, nhiệt độ không khí vẫn như cũ duy trì 40 độ trở lên.
Khương Nặc nghỉ ngơi một chút, đi vào một cửa hàng vắng vẻ.
Dưới ánh đèn lờ mờ, ông chủ đang quạt gió, ngồi ở cửa xem bóng, thấy cô đi vào trong tiệm, cũng không có suy nghĩ đến bắt chuyện.
Khương Nặc đi vào trong tiệm, trên kệ hàng đều trưng bày bình hoa giả cổ, trong tủ kính cũng là một số đồ chơi xưa.
Nhưng tiệm này lại bán vũ khí lạnh.
Cô ở trên diễn đàn người yêu thích gần một tuần, lại gửi ra một hồng bao 2000 tệ, từ đó nghe ngóng được chỗ này.
“Ông chủ, tôi muốn xem những thứ khác.” Khương Nặc nói.
Ông chủ vẫn như cũ không nhìn cô: “Không có.”
TBC
“Là lão Quảng giới thiệu tôi đến đây.”
“Lão Quảng nào?”
Khương Nặc: “Người ở lò mổ kia, trên mặt có vết sẹo.”
“Cô là gì của ông ta?”
“Tôi là cháu gái ông ấy.”
Khương Nặc trả lời, những lời này đều là người trên diễn đàn kia dạy cô.
Sau khi ông chủ nghe thấy, mặc dù có chút không tình nguyện, vẫn chậm rãi đi ra sau quầy: “Cô muốn cái gì?”
“Phiến nhi (dao), tốt nhất là Hải Thanh tử (dao lớn), còn có d.a.o găm, nếu có bình xịt (súng) tôi cũng muốn.”
Ông chủ khẽ nhíu mày: “Một cô gái như cô cần những thứ này làm gì?”
“Ông không cần hỏi, chỉ nói có hay không?”
Có thể là bị câu trả lời của cô chọc cười, ông chủ khẽ cười, vẫy tay với cô, ra hiệu cho cô đuổi theo.
Xuyên qua một cánh cửa phía sau, sau đó đi đến một cầu thang chật hẹp.
Khương Nặc theo phía sau tuyệt đối không sợ, nhưng vẫn duy trì cảnh giác cao độ như cũ.
Trên tầng thoạt nhìn như là nơi uống trà nói chuyện trời đất, ông chủ chỉ vào chiếc ghế bành kiểu cũ kia: “Cô ngồi một lát, tự rót trà uống, tôi đi lấy hàng.”
Đợi chừng mười phút, một thanh đao tạo hình theo phong cách thời Đường cổ xưa trong nháy mắt đập vào mắt Khương Nặc.
Vỏ đao khoảng chừng 1 mét, vỏ đao và chuôi đao đều có màu đen nhạt, không có bất cứ tạo hình hoa văn gì, chỉ có trên chuôi đao có đường vân chống trượt tỉ mỉ.
Ông chủ rút đao ra khỏi vỏ, thân đao đen kịt, lưỡi đao sắc bén sáng như tuyết.
Ở mạt thế Khương Nặc đã dùng không chỉ một loại vũ khí, trong đó bao gồm cả một thanh đao thời đường nhặt được, trong tất cả các loại vũ khí cô cảm thấy dùng tốt nhất chính là đao nhà Đường và kiếm Nhật.