Trâu Dũng quyết định ở một nhà hàng Tây tương đối cao cấp, lúc Khương Nặc đến, vị khách hàng khác của anh ta còn chưa đến.
Tới trước được trước, Khương Nặc trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình.
Trâu Dũng nghe xong nói: “Những loại thuốc mà cô muốn, ở chỗ tôi đều có, nói thật chỉ cần không phải một số dược phẩm chịu sự quản lý đặc biệt, thì cũng không có vấn đề gì.”
“Vậy lúc nào thì giao dịch?”
“Không vội.” Trâu Dũng nói: “Hôm nay hẹn cô đến, còn muốn nhờ cô giúp tôi một chuyện nhỏ.”
Thì ra trong tay Trâu Dũng đang tồn một đơn thuốc có giá trị hơn ba triệu, thời hạn sử dụng đã qua hơn một nửa, hiện tại anh ta đang nóng lòng muốn bán ra.
Thời hạn sử dụng chỉ còn một nửa quả thực không dễ bán, dược phẩm cũng không phải đồ ăn, lượng dùng rất nhỏ.
Hôm nay Trâu Dũng chờ một người khác đến, cũng là hướng tới nhóm hàng này.
Nhưng đối phương cũng khôn khéo, cứ kéo dài chưa chắc chắn, nói trắng ra là cũng muốn ép giá.
Cho nên Trâu Dũng muốn nhân cơ hội này, cho đối phương chút áp lực.
Sau khi nghe anh ta giải thích, Khương Nặc hiểu rồi.
TBC
Nói trắng ra là, muốn nhờ cô làm kẻ lừa đảo.
“Bởi vì quan hệ với mẹ vợ tôi, cho nên tôi cảm thấy có thể tin tưởng cô.” Trâu Dũng nói: “Cô yên tâm, nếu như chuyện này mà thành, dĩ nhiên tôi hiểu quy củ.”
Đây là có ý kiếm được tiền, Khương Nặc cũng không gây trở ngại: “Được, xem tình hình rồi nói chuyện.”
Lúc này, người bạn nào đó mà Trâu Dũng nói đã tới.
Vừa nhìn thấy người này, Khương Nặc hơi híp mắt lại.
Tưởng Chí Xuyên.
Khương Nặc có ký ức sâu sắc mãnh liệt với người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi có một đôi mắt hình tam giác này.
Ở thời kỳ đầu của mạt thế, người còn sống sót ngoại trừ phải đối mặt với sự thiếu thốn của đồ ăn, còn phải chịu đựng bệnh tật quấy nhiễu, rất nhiều người đều c.h.ế.t ở thời điểm này.
Tưởng Chí Xuyên chính là đợi đến lúc này, dựa vào trong tay nắm giữ một lượng dược phẩm để xuất hiện.
Anh ta tập hợp một nhóm lớn người, dùng dược phẩm đổi lấy lương thực và các loại vật tư, bọn họ chuyên chọn những người bệnh nặng để ra tay, một viên amoxicillin ít nhất cũng phải 5 cân, thậm chí là mười cân lương thực.
Có thuốc có đồ ăn, người theo anh ta càng ngày càng nhiều, cuối cùng phát triển thành một thế lực đoàn thể làm xằng làm bậy, ức h.i.ế.p bắt nạt người khác.
Buồn nôn nhất chính là người này cực kỳ háo sắc, rất nhiều người cũng không đủ vật tư để đổi lấy thuốc, anh ta đã yêu cầu người khác dùng thân thể, hoặc là vợ, bạn gái, con gái để đến đổi.
Trừ chuyện đó ra, vùng lân cận có rất nhiều nữ giới sống một mình, đi ra ngoài một mình, hoặc là không có năng lực tự bảo vệ mình cũng bị nhóm người bọn họ ra thủ đoạn hiểm độc.
Về sau quốc gia thành lập căn cứ, Tưởng Chí Xuyên đã tặng cho một ít dược phẩm, còn bởi vậy mà tiểu nhân đắc chí, trở thành kẻ có quyền lực trong căn cứ, sống đến mức vui vẻ sung sướng.
Trong đó có cô gái mà Khương Nặc quen biết bị rơi vào trong tay anh ta.
Bây giờ bị cô gặp được, đương nhiên sẽ không để cho Tưởng Chí Xuyên lấy được đồ, đồng thời, Khương Nặc muốn trừng trị anh ta sớm.
Đương nhiên cụ thể làm thế nào, còn cần lên kế hoạch một chút, dù sao hiện tại vẫn chưa phải mạt thế, trực tiếp làm thịt sẽ có phiền phức.
Phân tích từ tình hình trước mắt, sở dĩ Tưởng Chí Xuyên nắm được nhiều dược phẩm như vậy ở mạt thế, có khả năng liên quan đến lần giao dịch này.
Cũng nói rõ rằng số thuốc lần này tới tay anh ta, ở mạt thế là vô cùng có ích.
Khương Nặc khẽ mím môi, trong lòng đã có quyết định.
Người phải trừng trị, thuốc, cô cũng phải lấy đi.
Lúc này Tưởng Chí Xuyên đã ngồi xuống, nhưng lại dùng đôi mắt tam giác buồn nôn kia nhìn Khương Nặc.
“Ai da, em gái này ở đâu ra thế, dáng dấp rất xinh đẹp.”
Khương Nặc không để ý tới anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ông chủ Tưởng, để tôi giới thiệu với anh một chút.” Trâu Dũng cười giới thiệu: “Đây là một người bạn của tôi, gọi cô ấy Tiểu Khương là được, cô ấy cũng có chút hứng thú với nhóm hàng kia trong tay tôi.”
“Ha ha.” Tưởng Chí Xuyên là người thông minh, trong lòng đương nhiên cũng hiểu suy nghĩ của Trâu Dũng, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Người đẹp, tại hạ Tưởng Chí Xuyên, rất vui vì gặp gỡ.”
“Hai vị ngồi trước, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Sau khi Trâu Dũng cầm điện thoại di động rời đi, Tưởng Chí Xuyên lập tức nói chuyện phiếm với Khương Nặc.
“Cô Khương là người thành phố này sao? Sao trước đây tôi chưa từng gặp?”
“Tất cả người của thành phố này anh đều quen biết à?” Thái độ Khương Nặc lạnh lùng.
“Ha ha, cũng không phải như vậy?” Tưởng Chí Xuyên nói: “Nhưng tất cả thương nhân buôn bán dược phẩm trong thành phố này, chắc chắn tôi đều biết.”
Khương Nặc không muốn lãng phí thời gian với anh ta, nên nói thẳng: “Có lời gì anh cứ nói thẳng đi.”
“Em gái, cô rất thẳng thắn, vậy tôi cũng nói thẳng luôn.” Tưởng Chí Xuyên nói: “Nhóm hàng trong tay Trâu Dũng tôi đã theo rất lâu rồi, chắc chắn phải lấy được. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không ăn một mình, sau đó chắc chắn không thiếu chỗ tốt cho cô. Cũng không biết cô có chịu nể mặt tôi hay không, mọi người kết giao bằng hữu.”
“Chuyện làm ăn trên thương trường, tất cả mọi người đều dựa vào bản lĩnh.” Khương Nặc nói: “Cái gì cũng muốn người khác nhường, vậy tôi khuyên anh nên quay về nhà trẻ đi.”
Tưởng Chí Xuyên thấy cô nói chuyện không nể mặt chút nào, sắc mặt chợt biến đổi.
Nhưng làm một thương nhân thông minh, đương nhiên sẽ không bộc lộ tất cả mọi thứ trong lòng ra ngoài mặt, hơn nữa anh ta đối với thân phận của Khương Nặc cũng vô cùng nghi ngờ.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ không tranh với người đẹp nữa.”
Không mắc câu sao?
Khương Nặc cảm thấy cũng không sao, không phải chỉ là hơn ba triệu tiền thuốc à, tự cô bỏ tiền ra mua lại cũng chưa chắc không thể.
“Cám ơn.”
Khương Nặc nâng chén nước trước mặt lên, bình tĩnh uống một hớp nước, khiến cho Tưởng Chí Xuyên càng ngày càng cảm thấy nhìn không thấu.
Chờ sau khi Trâu Dũng trở về, Khương Nặc chủ động nói ra: “Trâu tổng, vừa rồi tôi đã nói chuyện xong với anh Tưởng, nhóm hàng này anh ta từ bỏ, toàn bộ nhường cho ta, vậy bây giờ chúng ta ký hợp đồng đi.”
Trâu Dũng hơi sững sờ, làm sao vừa mới rời đi có vài phút, sự việc lại biến thành như này?
Kẻ lừa gạt mời tới lại trở thành người mua chân chính của mình?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Khương Nặc, Trâu Dũng lại lập tức ổn định: “Được thì được, có điều tôi cũng có giao tình nhiều năm với Tưởng tổng, nhóm hàng này cũng là anh ta nói trước với tôi, ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của anh ta trước đã chứ.”
Sắc mặt Tưởng Chí Xuyên không tốt lắm.
Muốn đứng lên rời đi, lại tiếc nhóm hàng này.
Nhưng cô gái Khương Nặc này vẫn ngồi ở đây, anh ta lại không thể không nể mặt đổi giọng, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.
Trâu Dũng nhìn phản ứng của anh ta, đã biết sự việc thành công, trong lòng vui vẻ, không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái cho Khương Nặc.
Người khác được nhờ, đều là làm mọi thứ có thể để khuyên người mua ra tay, cô thì hay rồi, trực tiếp rút củi dưới đáy nồi.
Thế là, Trâu Dũng cũng lộ ra biểu cảm lúng túng: “Như này, Tiểu Khương, chúng ta ký trước phần hợp đồng thứ nhất, phần thứ hai lại đàm phán.”
Khương Nặc gật đầu, nhìn danh sách dược phẩm một chút, không hề do dự ký 500 ngàn dược phẩm.
Sau đó cầm túi đứng lên: “Trâu tổng, thuốc của anh tôi mua, nhưng việc này anh phải nói rõ ràng với người khác trước.” Ánh mắt cô nhìn thoáng qua Trâu Dũng: “Tôi không hy vọng có phiền phức gì.”
“Đó là đương nhiên.” Trâu Dũng nói luôn mồm.
“Vậy tôi cũng đi trước, ngày mai hoá đơn nhận hàng có thể tới không?” Khương Nặc hỏi.
“Không có vấn đề, đến lúc đó tôi liên hệ với cô.”
Khương Nặc nói đi là đi, vẻ mặt âm trầm của Tưởng Chí Xuyên sau khi cô rời đi mới tốt hơn một chút.
“Cô ta là ai?” Tưởng Chí Xuyên âm thầm chứng nhận: “Trước kia chưa từng gặp ai như vậy, khẩu khí nói chuyện rất lớn.”
“Cô ấy không cùng ngành với chúng ta.” Trâu Dũng cười nói: “Nhưng bối cảnh công ty người ta lớn, gần tám triệu cũng không chớp mắt. Cô ấy mua thuốc, cũng là lấy đi để quyên góp.”