Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 25



Trời còn chưa sáng, Khương Nặc đã kéo xe đẩy nhỏ đi ra ngoài.

Lên cấp 3, cô và mẹ cũng chưa từng cùng nhau đi dạo phố chớ nói chi là cùng đi chợ mua đồ ăn như vậy.

Mặt trời còn chưa mọc, lại trải qua một đêm giảm nhiệt, hiện tại là lúc nhiệt độ thấp nhất trong ngày, chỉ khoảng chừng 36 độ, trong chợ bán thức ăn còn càng náo nhiệt hơn.

Khương Nặc cũng hưởng thụ sự ồn ào và phồn vinh sắp biến mất này.

1200 tệ làm đồ ăn cho 20 người, tính ra khá phong phú, Vu Nhược Hoa mua một ít thịt ba chỉ trước, lại mua mấy con gà, sau đó bắt đầu chọn lựa các loại rau xanh, rất nhanh đã chất đầy chiếc xe kéo nhỏ.

Ngay sau đó lại đi mua một số đồ gia vị, nguyên liệu và dầu mỡ.

Lúc này Khương Nặc đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, lần theo nhìn lại là gà lá sen mà rất lâu rồi chưa được ăn.

Cô lập tức nghĩ đến việc tích trữ thêm nhiều thực phẩm chín.

Cô bảo Vu Nhược Hoa về nhà trước, Khương Nặc đến trước quầy hàng bán gà lá sen.

Cửa hàng bán gà lá sen này đã mở ở đây chí ít vài chục năm, Khương Nặc nhớ vào thời trung học đã thường xuyên ăn của nhà bọn họ, căn cứ vào lời mà bà chủ hơi mập nói, những con gà này đều được nuôi thả ở nhà bà ấy ở nông thôn, chứ không phải gà ăn tăng trọng, mỗi ngày giới hạn số lượng 20 con, nhiều thêm một con cũng không có.

Cho nên gà lá sen của nhà bà ấy, chất thịt giòn mềm lại dai, hơn nữa công thức ướp đặc biệt, có một mùi thơm khó nói thành lời, nhưng giá cả cũng tương đối cao hơn so với những cửa hàng khác.

Tiền nào của nấy, đây là chuyện đương nhiên.

“Bà chị, mỗi ngày nhà chị có thể làm bao nhiêu con? Em muốn mua nhiều một chút.”

“Mỗi ngày nhiều nhất là 20 con, nhiều hơn nữa thì không có.”

“Có thể nghĩ cách một chút hay không? Em muốn lấy số lượng lớn.”

Bà chủ lắc đầu: “Thật sự không có cách nào cả, chúng tôi tuyệt đối không lấy gà nhà khác. Như thế mặc dù kiếm được tiền, nhưng lại chính là tự đập vỡ bảng hiệu của mình, chuyện này còn lâu tôi mới làm.”

Khương Nặc yên tâm về chuyện này, sau đó vui vẻ bao hết gà lá sen nhà bà ấy.

“Vậy thì mỗi ngày 20 con, giúp em đóng gói sắp xếp gọn gàng, mỗi hộp nửa con, liên tục ít nhất một tháng. Có thể giao hàng không, không xa.”

“Được.”

Bà chủ đương nhiên sẵn lòng, mấy ngày nay quá nóng, trông quầy thật sự vô cùng vất vả. Rất nhiều người đều là buổi tối mới ra quầy, nhưng bà ấy lớn tuổi rồi, ban ngày không ngủ được, buổi tối không thức khuya được, chuyện kinh doanh cũng khó.

Chờ bà chủ đóng gói xong gà lá sen hôm nay, Khương Nặc trả tiền và đặt cọc ngày mai, sau khi để lại số điện thoại và địa chỉ, lại đi đến những cửa hàng thực phẩm chín khác.

Nếu đã muốn tích trữ thực phẩm chín, dĩ nhiên không có khả năng chỉ mua gà lá sen, nếu không sẽ nhàm chán biết bao.

Gà nướng đất sét, gà lu, gà ngâm nước sốt, gà luộc, vịt muối, vịt om da ngọt, ngan om, tai heo om, ruột già om, còn có chân gà ngâm ớt, chân gà ngâm tỏi, chân gà ngâm chanh, mỗi một loại đều không thể bỏ qua.

Mỗi loại mỗi ngày 50 phần.

Sau khi kiếm đủ ở chợ bán thức ăn, Khương Nặc lại đón xe đến một cửa hàng bán tôm có tiếng ở gần đó, ông chủ đang buồn ngủ nghe thấy cô nói muốn đặt hàng thức ăn ngoài, hơn nữa số lượng lớn, lập tức tỉnh táo.

“Vậy mỗi ngày cô muốn bao nhiêu?”

“Tổng số 100, phần lớn, tê cay, tỏi thơm mỗi loại một nửa, trước bảy giờ tối nhất định phải đưa đến chỗ tôi chỉ định.”

Sau khi đặt tôm xong, Khương Nặc lại đi tìm mấy quán cơm nhỏ có khẩu vị không tệ.

Thịt hấp rau mơ, ruột già kho tàu, thịt bò kho tàu, thịt xào, rau xào thịt, thịt kho tàu... Tóm lại đều là một loạt những món sở trường thường ngày của quán cơm nhỏ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Về phần số lượng muốn bao nhiêu, nguyên tắc của Khương Nặc là: Chỉ cần đảm bảo chất lượng, làm được bao nhiêu cô lấy bấy nhiêu, chỉ xem dã tâm và thực lực của ông chủ.

Thời kỳ kinh doanh ảm đảm như vậy, đột nhiên có mối lớn đến, ông chủ của mỗi cửa tiệm đều bày tỏ sẽ làm nghiêm túc.

Khương Nặc cũng không sợ bọn họ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, dùng hàng kém chất lượng, dù sao mỗi ngày đưa đồ đến Lưu Mân đều sẽ kiểm tra chặt chẽ, phát hiện lừa gạt một lần thì sẽ lập tức kết thúc hợp tác.

Đương nhiên xác suất xảy ra chuyện này rất nhỏ, cô lựa chọn mấy quán cơm nhỏ, đều là nơi mà trước kia cô thường xuyên tới, ông chủ không nói được là sẽ thành thật bao nhie, nhưng ít ra cũng là người biết giữ khuôn phép khi mở tiệm buôn bán.

Tính toán đơn giản một cái, những thực phẩm chín này mỗi ngày đều sẽ tốn mất hơn 60 ngàn.

Liên tục 30 ngày, gần 2 triệu tệ.

Làm xong những thứ này, thời gian cũng sắp đến 10 giờ sáng, trên đường đã không nhìn thấy có bao nhiêu người, Khương Nặc cũng không nán lại trong thời tiết nóng nực này, trực tiếp đến nhà kho.

Buổi sáng không cần nhận hàng, Lưu Mân cũng chưa đến, sau khi Khương Nặc đóng cửa lớn, bắt đầu nhanh chóng chuyển vật tư vào trong không gian để lưu trữ.

Thẳng cho đến trưa, đồ đạc chồng chất trong nhà kho đều đã được thu vào không gian, đồ ăn Vu Nhược Hoa làm cho 20 người cũng đúng lúc bảo anh trai chạy vặt đưa tới, Lưu Mân nhận được điện thoại cũng tới nhận hàng.

Hôm nay mẹ làm rất phong phú.

Một hộp thịt hâm xào, một hộp cá băm viên, một con gà kho, đồ ăn chay là rau xào, còn có một hộp canh cà chua trứng.

Bốn món mặn một món canh, suất ăn còn vô cùng đầy đủ, bữa ăn công như thế đã tính là phong phú không bình thường rồi, nhưng đây chỉ là đúng chuẩn 30 tệ.

Đến nhà hàng ăn, không có 70, 80 tệ chắc chắn không ăn được gì.

Quả nhiên muốn tiết kiệm tiền, vẫn phải tự nấu cơm.

Khương Nặc mở ra hai phần ở ngay tại chỗ, coi như là cơm trưa của mình và Lưu Mân.

TBC

Tính toán thời gian, Lưu Mân đã tới làm một tuần lễ, hôm nay nên phát tiền lương lần đầu tiên cho cô ấy.

Nhận được 1000 tệ chuyển khoản, trong mắt Lưu Mân nhịn không được lộ ra sự vui sướng, đây là công việc đầu tiên trong đời cô ấy, cũng là khoản tiền lương đầu tiên.

Tình hình như hiện tại, đều ở nhà làm việc, sinh viên tốt nghiệp căn bản không tìm được việc làm, kinh doanh cũng ảm đạm, cô ấy có thể gặp được bà chủ như Khương Nặc, cảm thấy mình rất may mắn.

Lúc ăn cơm, Khương Nặc trò chuyện với Lưu Mân, biết cô ấy cũng lớn lên trong gia đình đơn thân, cách đây mấy năm cha sinh bệnh đã qua đời, bây giờ mẹ ở nhà một mình trồng trọt.

Nghe đến đó, Khương Nặc nhịn không được lo lắng cho cô ấy một chút.

Sau khi mạt thế đến, người xui xẻo nhất chính là người già và trẻ nhỏ, trong nhà Lưu Mân không có đàn ông, chẳng mấy chốc sẽ bị quy luật sinh tồn tàn khốc đào thải.

Mà trên thế giới này, người như cô nhiều vô số.

Muốn sống sót được dưới cơ chế đào thải khắc nghiệt của thiên nhiên, không chỉ có yêu cầu về tố chất thân thể, vật tư, vận khí, quyết tâm, ý chí... Cho dù thiếu một thứ, cũng sẽ trở thành kẻ yếu bị đào thải.

“Ở chỗ chị làm cho tốt nhé!” Cuối cùng Khương Nặc nói: “Cuối tháng xem biểu hiện của em, chị sẽ cân nhắc về tiền thưởng cho em.”

“Cảm ơn chị Nặc! Chị yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt.”

“Buổi chiều về nhà nghỉ ngơi đi, chị ở đây xuất hàng là được, buổi tối em nhận được điện thoại thì tới nhận hàng.”

Sau khi Lưu Mân đi, Khương Nặc không có thời gian ngủ trưa.

Ý thức tiến vào không gian, tất cả vẫn là dáng vẻ của ngày hôm qua, Khương Nặc kiểm tra các loại thịt, cá trước, xác định vẫn tươi mới như lúc vừa mới bỏ vào, lúc này mới bắt đầu thu nhận những đồ còn lại trong kho.

Quá nhiều vật tư đều thu vào toàn bộ, trên kệ hàng lộn xộn, Khương Nặc nhìn thấy mà không thể yêu nổi, buổi tối trước khi ngủ phải dọn dẹp thật tốt một chút.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com