Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 13



Nhưng Khương Nặc thật ra cũng không tính gặp mặt bà ấy, trong mấy người này, ngoại trừ Giang Cầm, Uông Tiệm Ly và Dương Nịnh, Dương Thành Quân và Chương tổng có thể nói hoàn toàn là kẻ ác, mà Giang Cầm chỉ là có một người chồng bỏ đi, chuẩn bị ly hôn, cũng không nghe nói bà ấy từng làm chuyện gì xấu, Khương Nặc cũng không tính uy h.i.ế.p bà ấy.

Nghĩ một chút, cô trực tiếp chụp ảnh báo cáo giám định ADN rồi gửi cho Giang Cầm.

Sau đó gọi xe, lượn lòng vòng hai vòng, mới trở về nhà.

Sau đó chính là Giang Cầm và Dương Thành Quân, Dương Thành Quân và Dương Nịnh, Dương Nịnh và Chương tổng tính sổ dồn ép lẫn nhau, trong chốc lát còn chưa tới phiên cô, dù sao những người này ầm ĩ đều rõ ràng, muốn xử lý cô, tận thế cũng sắp đến rồi.

Rất lâu sau, Khương Nặc nhìn điện thoại di động, Giang Cầm lần nữa gửi cho cô một tin nhắn.

“Cho điện thoại.”

Khương Nặc nghĩ một chút, cũng đã thêm Wechat rồi thì sợ gì cho điện thoại, trực tiếp cho bà ấy.

Qua không bao lâu nữa, toàn thế giới mất nước cắt điện, điện thoại di động ngoại trừ ném ra bên ngoài để đập người thì không còn có tác dụng gì nữa.

Không đợi được điện thoại của Giang Cầm, lại đợi được một tin nhắn chuyển khoản, có người chuyển cho cô 500 ngàn.

Khương Nặc sửng sốt một chút, gửi wechat cho Giang Cầm.

“Bà Giang, bà không cần trả tiền.”

“Không sao, tôi không vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác, cô đã gửi phần giám định ADN này cho tôi, chúng ta thanh toán xong.”

Ngược lại là người dứt khoát.

Khương Nặc rất cần tiền, đương nhiên không có lý gì mà không nhận, Giang Cầm lại gửi địa chỉ tới, Khương Nặc cũng dứt khoát gửi đồ qua cho bà ấy.

Bận rộn một ngày, tới tay một triệu ba trăm ngàn thêm một ngọc Phật.

Cứ như vậy, số dư trong thẻ tăng thêm thành bốn triệu tám ngàn tệ.

Ngọc Phật vừa rồi bị cô tùy tiện ném vào không gian, Khương Nặc đang định lấy nó ra xem, nhưng, khi ý thức của cô đi vào không gian, lại hoàn toàn giật mình.

Khương Nặc cứ gọi căn nhà trong không gian là đổ nát, lúc này vừa nhìn, vậy mà đã được tu sửa lại rồi!

Từng bước một tới gần nhìn sang, tường bên ngoài như thể mới xây, mặc dù bên ngoài là cọc gỗ gạch đá, nhưng vững chắc ngay ngắn, ngay cả cửa cũng đã sửa xong, hai cánh cửa có thể đóng lại thẳng tắp.

Tuy nhiên nóc nhà vẫn bị dột.

Càng khiến cho Khương Nặc để ý hơn là xung quanh.

Vốn dĩ không gian cũng chỉ có một mẫu ruộng rách và một căn nhà đổ nát, cùng một mảnh đất trống nhỏ. Mà bây giờ bên phải căn nhà đổ nát, lại hiện ra một vùng thế giới nhỏ ở giữa sương mù bí ẩn.

Đây là... không gian thăng cấp rồi?

Chẳng những có không ít nhà mới, có cửa, còn có thêm một chỗ đất trống, có không gian càng lớn hơn.

Chuyện này có ý nghĩa là, cô có thể tích trữ được càng nhiều đồ hơn.

Đồng thời, ngọc Phật mà cô tiện tay ném vào không gian kia lại biến mất, Khương Nặc tìm cẩn thận một lần, vẫn không thể nào tìm ra ngọc Phật.

Như vậy... ngọc Phật biến mất, không gian cũng thăng cấp, phải chăng có ý nghĩa là có càng nhiều ngọc thạch thì có thể thăng cấp không gian một lần nữa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khương Nặc ổn định lại cảm xúc, nén xuống sự vui mừng trong lòng, ý thức lần nữa tiến vào không gian, nhìn về phía bàn trang điểm kia, bày sợi dây chuyền lên trên bàn, lúc này có thêm một vệt màu xanh biếc, còn chói mắt hơn so với trước đó.

Quả nhiên là thế!

Thăng cấp không gian cần ngọc thạch phỉ thúy, nhưng ngọc thạch là thứ mà gần như không có hạn mức giá cả cao nhất, một miếng ngọc tốt hơn mấy trăm, hơn ngàn, chục ngàn cũng không có vấn đề gì, nhưng Khương Nặc bây giờ không có khả năng vứt tiền ở chỗ này.

Nhưng không gian đã có thể thăng cấp, nhất định phải thăng cấp, hơn nữa càng nhanh càng tốt, cô cần tích trữ càng nhiều hàng hoá hơn, cũng phải sớm khai mở ra được những chức năng khác của không gian, thời gian không đợi người.

Khương Nặc tìm tới tìm lui trên mạng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một tài khoản “bán buôn quặng mỏ nguyên thạch”.

Trên trang chủ rất ít thông tin, nhưng định vị là ở thị trấn nhỏ sát biên giới trong nước, chỉ phát mấy video hoàn cảnh và giá cả một lần đấu giá.

Gần như đều là khoảng trăm tệ đã có được một cân, không cắt không rửa, trực tiếp lấy hàng, đồng ý bán buôn.

Hai mắt Khương Nặc tỏa sáng.

Những vật liệu đá này có khả năng chất lượng rất kém, đều đã được tuyển chọn một vòng chỉ còn dư lại những thứ kém chất lượng, nhưng tóm lại vẫn tính là ngọc thạch, không mua nổi phỉ thuý tốt nhất, vậy thì mua vật liệu đá với số lượng lớn cũng là một con đường.

Một cân vật liệu đá có thể đạt được hiệu quả thăng cấp của một gam phỉ thúy, cũng đã tiết kiệm được rất nhiều tiền rồi.

Cô lập tức gửi tin nhắn riêng cho tài khoản này, bày tỏ bản thân muốn thu đá.

Đối phương trả lời rất nhanh, nhanh nhẹn báo giá.

So với các tài khoản khác hở ra là thu đá hơn mười ngàn, nơi này giá cả cơ bản đều là 20, 40, 60 một cân đá.

Khương Nặc suy nghĩ một chút, quyết định thu một tấn trước.

TBC

Đây là một phạm vi giao dịch bình thường, không ít cũng không nhiều lắm, cô muốn thử hiệu quả trước một chút.

Đối phương cho một địa chỉ và một thời gian, lại để lại số điện thoại.

Sau khi Khương Nặc ghi lại thì trở về bắt đầu xem vé xe. Chuyện này cô phải đến một chuyến, không có cách nào bảo người ta chuyển phát nhanh tới.

Sau khi chuẩn bị xong, Khương Nặc quay lại phòng khách nói với Vu Nhược Hoa mình phải đi công tác hai ngày.

Lông mày Vu Nhược Hoa gần như thắt nút lại, tình hình bất mãn không có lời nào miêu tả được: “Công ty này của con gần đây xảy ra chuyện gì vậy, vừa chạy ngoài lại vừa đi công tác, công ty internet của các con không phải làm về máy vi tính sao? Con không biết, gần đây bên ngoài không dễ chịu, tin tức cũng nói bổ sung thêm nước, phòng tránh nắng nóng nhiều hơn, con còn chạy khắp nơi. Con nói cho mẹ biết đi, có người cố ý kiếm chuyện với con đúng không, như này là gì chứ, bắt nạt ở chỗ làm việc à?”

Đổi lại là trước kia, Khương Nặc sẽ không nói gì, nào có nhiều chuyện như vậy? Cô cũng chỉ là đi làm.

“Mẹ nghĩ nhiều rồi.” Khương Nặc nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Vu Nhược Hoa, tự động xoa bóp bả vai cho bà: “Đây là bản thân con tranh thủ. Nếu như biểu hiện tốt, thăng chức tăng lương cuối năm có phần thưởng, những chuyện này đều không là vấn đề gì cả.”

Nghe giọng điệu nhảy nhót này của Khương Nặc, Vu Nhược Hoa cũng yên tâm hơn chút, thăm dò hỏi: “Thật à?”

“Đương nhiên là thật. Mẹ còn không hiểu rõ con gái mẹ à, nếu không phải chuyện rất tốt, con sẽ sẵn lòng vắt chân lên cổ chạy khắp nơi sao?”

Khương Nặc đời trước, có những đặc điểm cơ bản của người tự ti, thức đêm không thích vận động, thích ở nhà, mỗi ngày lượng hoạt động lớn nhất là đi từ nhà ga về nhà.

“Con còn không biết xấu hổ mà nói à?” Vu Nhược Hoa cũng bất đắc dĩ, nhưng Khương Nặc đã nói như vậy rồi, bà cũng chỉ tạm thời tin. Đoạn thời gian trước Khương Nặc theo đuổi thiết kế, mấy tháng gần như không cười, mặt như quả mướp đắng đi ra đi vào, có nhiều lúc Vu Nhược Hoa rất muốn khuyên con gái thôi đi.

Thôi thế nào, đổi công việc khác à?

Thực sự nói không nên lời, thấy hiện tại Khương Nặc có sức sống hơn nhiều, Vu Nhược Hoa cũng hy vọng con gái thật sự vui vẻ là được rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com