Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam

Chương 55: Bối cảnh



Đối mặt với câu hỏi của Tô Vũ Loan, tên khất cái im lặng không trả lời.

 

La Tam Nương đứng bên cạnh đá vào chân hắn ta, tức giận nói: “Mau trả lời, nếu không ta đánh gãy chân còn lại của ngươi!”

 

Xuân Miên cũng tăng lực đạo cánh tay, chỉ nghe thấy tiếng khớp xương tên khất cái kêu răng rắc. Tên khất cái đau đớn hét lên: “A, a, đau quá, ta nói là được”.

 

Dưới cái nhìn chằm chằm của Tô Vũ Loan, tên khất cái chậm rãi nói: “Cô nương, ta... ta không biết nhà ngươi ở đâu”.

 

Thấy vậy, La Tam Nương lại đá hắn ta: “Còn không chịu nói thật”.

 

Tên khất cái đau đến vặn vẹo cả khuôn mặt, “Ta nói đều là sự thật”.

 

Tô Vũ Loan cau mày, liếc nhìn La Tam Nương rồi hỏi hắn ta: “Vậy ngươi bắt cóc ta ở đâu?”

 

“Thật sự, lúc đó là ở đường cái quan đi qua phủ Bảo Bình, khi ta chạy trốn đến phủ Bảo Bình thì thấy một chiếc xe ngựa sang trọng đậu ở bên đường. Trên xe có một vị phu nhân đang phát thức ăn cho những nạ dân trên đường, vì vậy ta cũng đến để xin thức ăn.

 

Nhưng khi đến lượt ta, vị phu nhân đó lại nói rằng thức ăn đã được phát hết.

 

Ta... ta đói đến nỗi lao vào trong xe, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để ăn.

 

Vị phu nhân đó hiểu lầm ta là cướp nên đã gọi lính canh đến bắt ta.

 

Lúc đó ta quá sợ hãi, ta lại nhìn thấy một tiểu cô nương ngồi trong góc xe, nên đã bắt cóc tiểu cô nương đó”.

 

“Sau đó?” La Tam Nương hỏi tiếp.

 

Tên khất cái lén lút liếc nhìn Tô Vũ Loan rồi nói: “Sau đó, ta bắt cóc tiểu cô nương rồi bỏ trốn. Ta trốn một ngày một đêm, trên đường đi tiểu cô nương đó bị bệnh, sốt cao không dứt, còn giống như không thể qua khỏi, ta sợ... nên đã tìm người bán tiểu cô nương đó”.

 

Nghe xong, ba người bọn họ đều thở dài.

 

Đặc biệt là Tô Vũ Loan, nàng đứng yên ngơ ngác.

 

Khi được Thẩm gia mua về, nàng vãn còn sốt cao và suýt mất mạng.

 

Đúng là vậy.

 

Sau khi định thần lại, trên mặt Tô Vũ Loan hiện lên nét vui mừng.

 

Cuối cùng, cuối cùng thì nàng cũng biết một chút về lai lịch của chính mình.

 

Chẳng lẽ vị phu nhân mà tên khất cái nhắc đến chính là mẫu thân của nàng?

 

Tô Vũ Loan lại nhìn tên khất cái, “Ngươi có còn nhớ vị phu nhân đó trông như thế nào không?”

 

Tên khất cái nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nhìn chăm chú vào Tô Vũ Loan, kinh ngạc nói: “Cô nương, ta nhớ rồi, vẻ ngoài của vị phu nhân quyền quý đó giống hệt với ngoại hình của ngươi bây giờ”.

 

Nghe thấy những lời này, trong lòng Tô Vũ Loan chấn động, cho nên không còn nghi ngờ gì nữa, vị phu nhân đó chính là mẫu thân của nàng.

 

Cuối cùng, nàng hỏi tên khất cái: “Ngươi có biết cỗ xe ngựa đó từ đâu đến và đi đến đâu không?”

 

“Chuyện này...” Tên khất cái suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu, “Ta không biết”.

 

Nói xong, hắn ta vội vàng xin lỗi Tô Vũ Loan: “Xin lỗi cô nương, ta thực sự xin lỗi, đều là lỗi của ta, vì xu lợi bản thân mà đã bắt cóc cô nương khi còn nhỏ. Xin hãy tha cho ta, cầu xin ngươi, làm ơn...”

 

La Tam Nương và Xuân Miên liếc nhìn nhau, hai người đều nhìn về phía Tô Vũ Loan

 

Dường như đang đợi nàng đưa ra quyết định.

 

Sau khi suy nghĩ một lát, Tô Vũ Loan quyết đoán nói: “Xuân Miên, đưa hắn ta đến nha môn!”.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

...

 

Ba người bọn họ đến nha môn huyện, dưới sự thẩm vẫn của Huyện lệnh, tên khất cái thú nhận việc từng bắt cóc và bán Tô Vũ Loan. Cuối cùng bị tống vào ngục giam.

 

Lúc quay trở lại cửa hàng, Tô Vũ Loan vẫn mải mê suy nghĩ về những điều tên khất cái nói.

 

Xe ngựa được trang trí xa hoa, vị phu nhân quyền quý còn có hộ vệ đi cùng. Xem ra gia đình nàng sinh ra cũng không phải bình thường.

 

La Tam Nương cũng nắm bắt được những thông tin quan trọng từ trong miệng tên khất cái, nàng ta mỉm cười nói với Tô Vũ Loan: “Tô cô nương, nếu như lời tên khất cái nói là thật, có lẽ ngươi là tiểu thư trong gia đình quyền quý có!”.

 

Xuân Miên ở bên cạnh nghe thấy vậy ánh mắt nhìn Tô Vũ Loan đột nhiên sáng ngời: “Bà chủ, thực sự tỷ là tiểu thư gia đình quyền quý à?”

 

Tô Vũ Loan nói: “Tất cả chỉ là phỏng đoán, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua rồi, ai biết được sẽ có biến số gì?”

 

“Hơn nữa...” Tô Vũ Loan dừng lại nói: “Tên khất cái kia bắt cóc ta giữa đường, ta vẫn không biết nhà mình ở đâu”.

 

Chỉ dựa vào một ít thông tin tên khất cái cung cấp, nàng vẫn chưa tìm được manh mối hữu ích nào.

 

La Tam Nương vỗ vai nàng an ủi nói: “Mặc dù không có tin tức chính xác, nhưng ít nhất là ngươi biết được rằng mình có gia đình mà”.

 

Cuối cùng Tô Vũ Loan cũng nở nụ cười trên môi: “Đúng như Tam Nương nói, ta không phải trẻ mồ côi, ta có gia đình, có phụ mẫu đã là niềm an ủi tốt nhất. Về phần ta có thể tìm thấy họ hay không thì chỉ có thể phó thác cho số phận”.

 

Xuân Miên ở bên cạnh cũng an ủi: “Tất nhiên sẽ tìm được, muội tin rằng bà chủ nhất định sẽ tìm thấy gia đình của mình”.

 

Tô Vũ Loan mỉm cười với bọn họ, chân thành nói” “Cảm ơn”.

 

Hôm nay nếu như không có hai người bọn họ, Tô Vũ Loan sẽ không bao giờ biết được lai lịch của mình.

 

La Tam Nương cười chân thành: “Không cần phải nói lời cảm ơn. Cô nương ngươi dẫn bọn ta kiếm tiền, chúng ta chỉ giúp ngươi được một việc nhỏ trong tầm tay, không có gì đáng nói cả”.

 

“Tam Nương tỷ nói đúng”. Xuân Miên cũng gật đầu đồng ý. “Bà chủ đối với chúng ta tốt như vậy, chúng ta cũng nên đối tốt với tỷ”.

 

Những lời này khiến Tô Vũ Loan bật cười, đồng thời trong lòng nàng cũng cảm kích vì đã gặp được hai người bọn họ, để nàng có được cơ hội tìm ra kẻ đã bắt cóc mình, tìm ra lai lịch của bản thân.

 

Trong lúc ba người đang nói chuyện, một bà tử đẫy đà bước vào.

 

“Xin hỏi, chủ quán ở đây là ai?” Bà tử kia bước vào và ân cần hỏi ba người.

 

Tô Vũ Loan bình ổn cảm xúc, đứng dậy tươi cười nói với bà tử kia: “Là ta”.

 

Bà tử nhìn nàng một cái, lại quan sát cửa hàng, rồi nói: “Ta nghe nói tú nương ở đây có tay nghề tinh xảo, còn biết thêu sợi tơ vàng. Xin hỏi ở đây có nhận thêu theo yêu cầu không?”

 

“Đương nhiên rồi, xin mời ngài ngồi”. Tô Vũ Loan vội ra hiệu cho Xuân Miên, ý bảo nàng ấy rót trà, sau đó mời bà tử đẫy đà kia ngồi xuống ghế bên cạnh.

 

Tô Vũ Loan lễ phép hỏi: “Ngài muốn yêu cầu thêu cái gì?”

 

Người kia nói: “Là thế này, tháng sau tiểu thư nhà chúng ta thành thân, ta muốn đặt thêu một chiếc giá y đặc biệt, ngươi xem có thể làm được không?”

 

Tô Vũ Loan nghe thấy vậy, lông mày khẽ nhíu lại, không dấu vết liếc nhìn La Tam Nương ở bên cạnh.

 

Thời gian một tháng, chắc chắn không thể thêu xong một chiếc giá y trong khoảng thời gian ngắn như vậy được, trừ khi có nhiều tú nương cùng làm một lúc.

 

Nhưng trong số tú nương mà nàng quen biết, dường như chỉ có La Tam Nương là biết thêu tơ vàng.

 

Cho nên nàng phải hỏi ý kiến của La Tam Nương trước, nếu không thể hoàn thành thì nàng sẽ không nhận bừa.

 

Thấy La Tam Nương khẽ gật đầu với nàng.

 

Tô Vũ Loan nói với bà tử đẫy đà kia: “Chúng ta có thể nhận”.

 

Phụ nhân đẫy đà nghe thấy vậy liền vui vẻ, lập tức nói: “Vậy là tốt rồi, phu nhân chúng ta nói, chỉ cần tiểu thư chúng ta vừa ý giá y, ngoài tiền công sẽ có thêm tiền thưởng”.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com