“Quân khu có nhiều bác sĩ giỏi, nếu không được thì lên thủ đô hoặc Thượng Hải. Tôi không tin cả nước rộng lớn này lại không tìm ra một bác sĩ chữa được cho anh ấy!”
Người nói chính là Tề Tư Tư.
Giọng cô kiên định, tràn đầy niềm tin khiến người nghe không thể nghi ngờ quyết tâm của cô.
“Tư Tư nói đúng!”
Tề Quốc Lương dịu giọng, vẻ mặt hài lòng vuốt cằm: “Tiểu Hàn, cậu nên đi đi. Tôi thấy cậu bây giờ không được tỉnh táo lắm, nên tôi không giữ cậu lại nữa.”
Ông đưa tay ra hiệu.
Hai nhân viên bảo vệ ở cửa thấy vậy liền nhanh chóng tiến lên, chặn trước mặt Hàn Quế Binh, kéo tay anh ta rời đi.
“Chú Tề…”
...
...
Hàn Quế Binh không hiểu mình đã sai ở đâu.
Sau khi chân Triệu Tinh Vũ bị thương, nhiều người đồn rằng anh sẽ thành tàn phế, những cô gái từng ngưỡng mộ đều tránh xa. Vậy mà Tề Quốc Lương và Tề Tư Tư lại không màng.
Không có Hàn Quế Binh quấy rối, các nghi thức sau đó diễn ra suôn sẻ.
Tề Tư Tư dẫn Triệu Tinh Vũ đi chúc rượu từng bàn.
Không khí vui vẻ, khách mời đều hài lòng.
Triệu Tinh Vũ đang trong giai đoạn dưỡng thương, không uống được rượu, chỉ có thể dùng nước thay thế, còn Tề Tư Tư thì uống thật.
Dù chỉ là rượu hoa quả, nhưng sau hơn chục bàn, cô cũng uống khá nhiều.
Gương mặt trắng ngần giờ đã ửng hồng, ánh mắt mang chút mê ly.
Triệu Tinh Vũ một tay chống gậy, một tay đỡ cô, vừa lo lắng vừa bồn chồn.
Bà Tề tiến lên hỏi thăm, kéo hai người vào phòng. “Hai đứa có đói không? Nếu đói, mẹ mang đồ ăn vào cho.”
“Con không đói!”
Tề Tư Tư lắc đầu quyết liệt.
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Tư Tư.” Triệu Tinh Vũ trả lời đầy tự tin.
Nhìn theo bóng bà Tề khuất dần, cánh cửa khép lại, tiếng ồn ào bên ngoài biến mất.
Tề Tư Tư ngồi trên giường, mắt lim dim, khó đoán được tâm trạng.
“Tư Tư, em ổn chứ?”
Triệu Tinh Vũ cẩn thận quan sát.
Nghĩ đến chuyện động phòng sắp tới, lòng anh lo lắng khôn nguôi.
Tề Tư Tư ngẩng đầu nhìn, như vừa phát hiện ra anh, mỉm cười đáp: “Em không sao.”
“Tư Tư, em say rồi à?”
Triệu Tinh Vũ đưa tay vẫy trước mặt cô.
Tề Tư Tư nắm lấy bàn tay to lớn của anh, áp vào má mình, cảm nhận hơi ấm.
“Triệu Tinh Vũ, cảm ơn anh đã bảo vệ em bấy lâu nay.”
Cô thở dài, mắt dần khép lại.
Thấy cô không động đậy, Triệu Tinh Vũ cúi xuống xem, thì ra cô đã ngủ thiếp đi.
“Thôi vậy.”
Anh tự an ủi mình không cần vội.
Miễn là cô tự nguyện, sớm muộn gì Tư Tư cũng sẽ yêu anh.
Trong giấc ngủ, Tề Tư Tư thấy mình lạc vào một nơi kỳ lạ.
Xung quanh trắng xóa, trước mặt hiện lên một màn hình xanh khổng lồ.
Một tiên nữ nhỏ với đôi cánh bướm bay lượn quanh cô.
Một lát sau, cô nhận được một thông tin trong đầu.
Cô bị ràng buộc bởi một “Hệ thống Vợ chồng Gương mẫu”.
Vì hôm nay kết hôn với Triệu Tinh Vũ, nên đối tượng nhiệm vụ tự động gắn với anh.
Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày do hệ thống đưa ra, tăng độ thân mật giữa hai người, cuối cùng đạt được nhiệm vụ chính là trở thành cặp vợ chồng gương mẫu, cô sẽ nhận được điểm và phần thưởng tương ứng.
Điểm tích lũy đủ có thể đổi vật phẩm trong cửa hàng.
Phần thưởng và hàng hóa bao gồm các loại dược phẩm sinh học như: Dịch thể chất tiến hóa, Dịch tăng trí tuệ, Dịch dưỡng trắng da…
Trông rất thần kỳ.
Tề Tư Tư vui đến mức bật cười.
Dịch thể chất tiến hóa kia, chẳng phải là thứ Triệu Tinh Vũ đang cần sao!
“Tư Tư?”
Triệu Tinh Vũ nghe tiếng cười, tưởng cô đã tỉnh, nhưng không thấy cô cử động, nên hơi nghi ngờ.
“Hả?”
Tề Tư Tư giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy.
“Em tỉnh rồi à?”
Triệu Tinh Vũ thầm lo lắng.
Không biết Tư Tư vừa ngủ thật hay chỉ giả vờ để tránh động phòng…
“Ừm!”
Tề Tư Tư gật đầu chậm rãi, ngước nhìn anh hỏi: “Khách đã về hết chưa?”
“Rồi!”
Triệu Tinh Vũ mím môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Việc thay đổi người chồng có lẽ khiến Tư Tư cần thời gian để thích nghi, chỉ cần cô không hối hận là được, anh có thể chờ.
“Vậy chúng ta làm vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị ngủ thôi!”
Tề Tư Tư lén nhìn vào màn hình trong lòng bàn tay, nếu hôm nay động phòng, cô sẽ hoàn thành hai nhiệm vụ lớn “Lễ thành hôn” và “Động phòng”, nhận ngay 200 điểm!
Triệu Tinh Vũ sửng sốt.
“Ngủ” mà Tư Tư nói, có phải là ý anh nghĩ không?
Anh nuốt nước bọt, khó khăn thốt lên một tiếng: “Ừ.”
“Vậy em đi vệ sinh trước!”
“Ừm.”
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, lòng Tề Tư Tư bồi hồi, ngón tay vô thức siết chặt.
Hai người lần lượt rửa mặt, súc miệng.
Im lặng một cách kỳ lạ.
Cuối cùng cùng ngồi trên giường, như bị đóng băng.
“Tư Tư…”
“Anh…”
Hai người cùng lúc lên tiếng.
“Anh nói trước đi!”
“Em nói trước đi!”
Đồng thanh.
Tề Tư Tư không nhịn được cười.
Gương mặt Triệu Tinh Vũ đã đỏ ửng, ánh mắt nhìn cô dịu dàng như có nước.
Mộng Vân Thường
“Tinh Vũ, chúng ta đi ngủ thôi.”
Cô nói với vẻ ngoan ngoãn.
“Ừ.”
Triệu Tinh Vũ không dám chắc ý cô, nên nằm xuống phía ngoài giường.