Trên đường về ký túc xá, mọi thứ diễn ra yên bình, không một gợn sóng.
Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Đại ca, chân của anh thật sự không sao chứ?"
Nhìn người chỉ vài ngày trước còn phải ngồi xe lăn và chống nạng, giờ lại bước đi thoăn thoắt phía trước, mấy người bạn đồng đội không khỏi nghi ngờ.
"Khỏe hẳn rồi! Không tin thì lát nữa đánh một trận!"
Cách giải quyết của Triệu Tinh Vũ rất đơn giản. Không tin ư? Đánh nhau thôi, đánh cho tâm phục khẩu phục là được.
"Hay lắm!"
"Tuyệt quá, em mong mãi rồi."
"Gần đây không được đánh nhau với đại ca, cuộc sống chán chết."
...
Mấy người đồng thanh hưởng ứng, vỗ tay nhiệt liệt.
Duy chỉ có Hứa Báo, người đang xách giỏ tre, im lặng mỉm cười.
"Hứa Báo, sao cậu không nói gì vậy? Chẳng lẽ cậu nghĩ đại ca không thắng nổi chúng ta?"
"Không, cậu nghĩ nhiều quá." Hứa Báo cười đáp: "Ngược lại, tớ tin đại ca sẽ thắng."
"Vậy thì thử xem!"
"Càng nghe càng mong chờ."
Mấy người hăng hái xoa tay, chỉ muốn lôi ngay đại ca ra bãi tập để so tài.
"Từ từ đã, để tôi dọn dẹp ký túc xá xong đã."
Triệu Tinh Vũ không vội.
Sau lần bị thương này, anh cảm nhận rõ sự sa sút về thể lực, bởi gần một tháng không luyện tập, cơ bắp chắc chắn sẽ giảm sút. Thế nhưng, cơ thể anh lại cảm thấy khỏe hơn trước, khí huyết dồi dào, gân cốt cứng cáp hơn.
Một cảm giác kỳ lạ.
Anh cũng không biết vì sao mình lại tự tin đến thế, chỉ đơn giản là tin tưởng vào bản thân.
Là một quân nhân từng trải qua sinh tử trên chiến trường, anh chọn cách tin vào trực giác của mình.
Hơn nữa, Hứa Báo và những người khác đều do anh huấn luyện, dừng tập nửa tháng cũng không đến nỗi thua.
Vì háo hức được đánh nhau, mấy chàng trai làm việc hăng say hơn, tốc độ dọn dẹp ký túc xá cũng nhanh hẳn.
Ký túc xá đơn khoảng hơn hai mươi mét vuông, gồm một phòng ngủ, phòng khách, nhà vệ sinh và một ban công nhỏ.
Chỉ cần lau bụi, quét nhà, lau sàn, rồi thay ga giường sạch là xong.
Tám chàng trai làm việc, Triệu Tinh Vũ chẳng phải động tay, chỉ nửa tiếng là xong xuôi.
Bị thúc giục ra bãi tập, anh còn lưu luyến chẳng muốn rời khỏi phòng.
"Đại ca, nhanh lên!"
Hắc Miêu, người trẻ tuổi nhất, tính tình bồng bột, chẳng kiêng nể gì, liên tục thúc giục khiến mọi người phì cười.
Triệu Tinh Vũ cũng không giận, mặc kệ cậu ta, thong thả đi phía sau.
Trông có vẻ nhàn nhã, nhưng thực ra chẳng chậm chạp chút nào.
···
Nửa tiếng sau.
Trên bãi tập buổi chiều, mấy người nằm la liệt như chữ "đại", mồ hôi nhễ nhại, mặt mày đầy vẻ tuyệt vọng.
"Đại ca đúng là quái vật, nửa tháng không tập mà vẫn đánh bại chúng ta dễ dàng."
"Cậu vẫn chưa quen à? Mau chấp nhận số phận đi!"
Mộng Vân Thường
"Không thì sao làm đại ca của chúng ta được!"
"Đúng đấy, haha, đại ca của tôi đỉnh lắm, thua cũng không phải xấu hổ!"
···
Duy nhất Triệu Tinh Vũ vẫn đứng vững.
Sau trận đấu, anh cũng hơi mệt, liền ngồi bệt xuống đất, bắt chước mọi người, khoanh tay sau gáy rồi nằm thẳng ra.
Ánh nắng chiếu rọi lên người.
Ấm áp, nhưng chẳng mấy chốc đã bắt đầu nóng rát.
Triệu Tinh Vũ quen thuộc lật người, mấy người khác cũng làm theo.
Nhìn như đang phơi cá khô.
"Đại ca, anh đi gần một tháng, giờ trở về, em vẫn cảm thấy khó tin." Giọng Tạ Hồ nhẹ nhàng, lạnh lùng nhưng pha chút khàn khàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ừ, ai cũng thế."
Giọng Triệu Tinh Vũ bình thản, nhưng suy nghĩ đã phiêu du nơi xa.
Anh cũng vậy thôi.
Tưởng rằng mình không thể trở lại, phải rời xa chiến trường yêu thích và đồng đội thân thiết.
Không ngờ không chỉ lấy được vợ, mà còn khỏe mạnh trở lại, khoảng thời gian này đúng là hạnh phúc nhất của anh.
"Từ mai bắt đầu tập luyện nghiêm túc, tôi sẽ căn cứ vào tình hình của các cậu để điều chỉnh kế hoạch huấn luyện."
Tỉnh táo lại, Triệu Tinh Vũ chẳng chút nương tay.
Những người lính dưới quyền anh, nhất định phải là tinh nhuệ, phải vượt trội hơn người khác.
"Rõ!!!"
Mấy người đồng thanh hô to, tiếng hô vang dội khắp nơi.
Khiến một đội lính đi ngang qua bãi tập giật mình, tưởng có chuyện gì xảy ra.
"Ơi, đó có phải... Triệu đại đội trưởng không?"
Có người nhìn rõ khuôn mặt Triệu Tinh Vũ, người đàn ông duy nhất trong quân đội không thể bị rám nắng, nổi bật như đóa hoa giữa đám lá xanh, khiến người ta nhớ mãi.
"Tôi không nhìn lầm chứ?"
Người lính không tin vào mắt mình, dụi dụi mắt.
"Tôi đếm rồi, tổng cộng chín người."
Trong đội, mọi người nhìn nhau, ai nấy đều tràn đầy vui mừng và phấn khích.
"Triệu đại đội trưởng!!!"
Tiếng hô vang dội khắp bãi tập.
"Chào mọi người!"
Triệu Tinh Vũ ngồi dậy, cười chào.
"Đại đội trưởng, sao anh lại ra bãi tập rồi? Sức khỏe ổn chưa?"
Thấy anh tâm trạng tốt, lại mặc quân phục tập luyện, mấy người lính liền tiến lại gần hỏi thăm.
"Ừ, chân khỏe rồi."
Triệu Tinh Vũ vui vẻ đáp, không ngờ mọi người quan tâm anh đến thế, liền đứng dậy bước vài bước cho họ xem.
Có vẻ những kẻ sau lưng chê bai anh sẽ thành tàn phế chỉ là thiểu số.
"Thật sự khỏe rồi!"
Những người lính vô cùng vui mừng, vỗ tay chúc mừng anh.
"Tuyệt quá, anh đã giành vinh quang cho đơn vị trong cuộc thi đấu, mọi người luôn lo lắng về vết thương của anh, giờ thì yên tâm rồi."
"Tên khốn đó dám lén lút ám hại anh, nếu bắt được, nhất định sẽ đánh cho hắn một trận!"
"Đánh gãy chân hắn luôn!"
···
Nghe mọi người bất bình thay mình, Triệu Tinh Vũ cảm thấy ấm lòng, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi đã khỏe rồi, ngày mai sẽ bắt đầu tập luyện trở lại, mọi người cũng cố gắng nhé."
"Còn tên kia, đã có cấp trên xử lý, mọi người đêm hôm đừng ra ngoài, cẩn thận là trên hết."
"Vâng, chúng em nghe lời đại đội trưởng!"
Cuối cùng cũng đuổi được mọi người đi, Triệu Tinh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây anh cũng giỏi, nhưng chưa từng được nhiều người ngưỡng mộ như thế, giờ đột nhiên nhận được sự nhiệt tình quá mức, khiến anh hơi bối rối.
"Đại ca, anh phải làm quen dần đi!"
Hứa Báo vỗ vai anh cười lớn: "Từ khi anh chiến thắng trở về, lũ nhóc này đều xem anh như thần tượng, ngưỡng mộ vô cùng."
"Nếu không phải vì chúng ta là đội tinh nhuệ, chắc đã có cả đám xin gia nhập rồi."
"Lại có chuyện này sao?"
Triệu Tinh Vũ nhíu mày, tự hỏi phải chăng mình đã quá xa rời thông tin.
"Đúng vậy, trong quân đội có rất nhiều người ngưỡng mộ anh, chỉ là trước đây anh luôn lạnh lùng nên mọi người sợ không dám lại gần." Tạ Hồ mỉm cười nói.
Trước đây, Triệu Tinh Vũ chỉ chú tâm vào luyện tập, không quan tâm đến xung quanh, toát ra khí chất lạnh lùng khiến người ta e dè.
Sau khi bị thương, tương lai mờ mịt, cộng thêm việc Tề Tư Tư đính hôn khiến tâm trạng anh u ám, càng khiến mọi người không dám lại gần.
Mãi đến hôm nay, anh mới phát hiện mình có một nhóm fan hâm mộ.
Có lẽ niềm vui kết hôn cùng việc khỏi bệnh đã khiến anh vui vẻ hơn, mọi người mới dám đến chúc mừng.