Trọng Sinh Quân Hôn: Đêm Tân Hôn Gả Cho Đại Lão Tàn Tật

Chương 15: Tin đồn dậy sóng



“Bác Ngụy, tình hình cụ thể thế nào? Bác cứ nói thẳng đi ạ.”

Tề Tư Tư không chịu được thái độ nửa vời này, rốt cuộc là khá lên hay tệ đi, cũng chẳng nói rõ, khiến người ta cứ hồi hộp mãi.

Bác Ngụy thở dài, sau đó nói: “Chân của cháu phục hồi nhanh hơn tôi dự đoán. Hai hôm trước khám vẫn chưa thấy tiến triển gì, giờ xem lại, chừng một tháng nữa là bình phục hoàn toàn.”

Triệu Tinh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Bình phục hoàn toàn… thế thì quá tốt rồi.

Anh cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Quay sang nhìn Tề Tư Tư, cả hai đều ánh lên vẻ phấn khích.

“Bác Ngụy, lúc nãy bác nhíu mày là sao ạ?”

...

Nghe nhiều người đồn đại, rồi lại thấy phản ứng của bác sĩ, anh suýt nữa đã nghĩ mình thật sự sẽ thành tàn phế.

Bác Ngụy vẫy tay: “Vết thương của cháu có chút đặc biệt, phục hồi nhanh hơn bình thường. Lý ra, chỗ đầu gối bị thương rất dễ tái phát, nên cần dưỡng lâu hơn, nhưng với cháu lại khác.”

Tề Tư Tư thầm gật đầu.

Có lẽ là do loại dịch thể tiến hóa cô cho Triệu Tinh Vũ uống đã phát huy tác dụng.

Số dịch thể còn lại, đợi dịp khác sẽ cho anh uống nốt, biết đâu anh còn hồi phục nhanh hơn nữa.

“Vậy sao…”

Triệu Tinh Vũ cũng không hiểu rõ, trước giờ anh toàn bị thương ngoài da, chưa từng gặp tình huống như thế này.

“Dù sao cũng là chuyện tốt, cháu cứ yên tâm dưỡng thương đi!”

Bác Ngụy cười, không truy vấn thêm.

“Nghe nói hai cháu kết hôn rồi? Đúng là ngoài dự đoán.”

Ông nhìn hai người, ánh mắt đầy ý trêu ghẹo.

Trước khi bị thương, Tề Tư Tư không chịu cưới Triệu Tinh Vũ, vậy mà sau khi anh bị thương, người ta đồn anh có thể thành tàn phế, không hiểu sao cô lại đồng ý, đúng là chuyện lạ.

“Bác Ngụy cũng nghe tin rồi ạ?”

Triệu Tinh Vũ ngạc nhiên nhìn ông, không ngờ bác sĩ ở trong bệnh viện mà tin tức lại lan nhanh thế.

Bác Ngụy khẽ ho hai tiếng.

Mấy y tá trong viện ban ngày rảnh rỗi, chuyện gì chẳng đem ra bàn tán, huống chi bà Tề Tư Tư cũng làm trong viện, sáng sớm đã kể hết mọi chuyện rồi.

“Đây, bác bù lại phong bì lễ cưới cho hai cháu.”

Bác Ngụy tươi cười đưa ra một phong bao đỏ.

Tề Tư Tư thấy buồn cười.

Ai lại đi khám bệnh mà không phải đưa phong bì cho bác sĩ, ngược lại còn được nhận lại từ bác sĩ bao giờ.

Nghĩ đến chuyện đời sau, người ta phải đưa phong bì mới yên tâm khám bệnh, cô không nhịn được cười.

Trong mắt Bác Ngụy, đó là biểu hiện cô rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.

“Thôi, nhận phong bì của bác rồi thì đi nhanh đi. Bác còn bệnh nhân khác nữa.” Ông thúc giục.

Tề Tư Tư và Triệu Tinh Vũ cười đáp rồi đỡ anh đứng dậy, rời khỏi phòng khám.

Trên cầu thang.

Tề Tư Tư không nhịn được hỏi: “Theo ý bác Ngụy, vết thương của anh không nghiêm trọng lắm, chỉ cần dưỡng tốt là được, sao trong quân đội lại có tin đồn anh sẽ thành tàn phế thế?”

Kiếp trước, đôi chân của anh ấy này thật sự không hồi phục… phải chăng sau đó còn xảy ra chuyện gì nữa.

Triệu Tinh Vũ mỉm cười bí ẩn: “Đó là chủ ý của cấp trên.”

Sau chiến thắng trong cuộc thi đấu, anh bị tấn công vào ban đêm, cấp trên nghi ngờ không phải là tai nạn, e rằng có nội gián trong quân đội, nên cố ý tung tin đồn này để thăm dò kẻ đứng sau.

Nghe anh giải thích, Tề Tư Tư lập tức hiểu ra.

Chuyện tương tự cũng từng xảy ra với cha cô.

Chỉ là, đó là chuyện từ khi cô còn nhỏ.

Nhưng…

Cô nhìn bóng lưng người đàn ông, ánh mắt thoáng chút phức tạp.

Cuối cùng, chân anh không khỏi, phải chăng kẻ đứng sau một lần không thành, lại tiếp tục ra tay

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghĩ đến đây, lòng cô thắt lại, quyết định sẽ sớm cho anh uống hết số dịch thể tiến hóa.

Nhân lúc kẻ đứng sau chưa kịp phản ứng, nhanh chóng giúp anh hồi phục hoàn toàn, ở trạng thái tốt nhất để đối phó với kẻ thù, khiến chúng bất ngờ.

“Tư Tư?”

Anh đã đứng dưới tầng một, nhìn cô đang đứng im với vẻ nghi hoặc.

“Ừ!”

Tề Tư Tư vội đáp, bước nhanh xuống cầu thang, chạy đến bên anh, đỡ anh ngồi vào xe lăn.

“Dạo này anh cứ ngồi xe lăn cho yên ổn đi, bác Ngụy cũng nói rồi, chân anh phục hồi chưa tốt, phải cẩn thận đấy.”

Cô cố ý thở dài đầy lo lắng.

Triệu Tinh Vũ ngẩng đầu, nhanh chóng hiểu ý cô.

Nét mặt trở nên u ám, anh nhẹ nhàng nói: “Anh biết rồi.”

Không để ý đến ánh mắt của các y tá xung quanh, hai người nhanh chóng rời đi.

“Lúc nãy quên báo với mẹ rồi.”

Ra khỏi bệnh viện, Triệu Tinh Vũ mới chợt nhớ ra.

“Không sao, em đoán bác Ngụy chắc chắn sẽ nói với mẹ.” Tề Tư Tư cười nói, chỉ cần nhìn cách Bác Ngụy biết được tin đồn giữa các y tá, đủ thấy ông là người thích hóng chuyện, chắc chắn sẽ báo với mẹ cô.

“Đúng vậy, may là bác Ngụy đáng tin, là người nhà mình.”

Mộng Vân Thường

Triệu Tinh Vũ gật đầu.

Trong quân đội, ngoài cấp trên, chỉ có Bác Ngụy biết rõ tình hình vết thương của anh, giờ đây thêm cả Tề Tư Tư.

Trên đường về nhà.

Không ít lần nghe thấy người qua đường bàn tán.

Đều nói về chuyện đám cưới hôm qua đột nhiên đổi chú rể.

Tin đồn ngoại tình của Hàn Quế Binh và Mậu Thúy Thúy, trong bối cảnh xã hội bảo thủ hiện tại, quả thực là chuyện chấn động, nên lan truyền rất nhanh.

Hôm qua có rất nhiều người tham dự tiệc cưới và chứng kiến sự việc tại nhà nghỉ, người truyền người, hầu hết mọi người đều biết rồi.

Tề Tư Tư không để ý, chỉ khẽ vỗ vai Triệu Tinh Vũ.

Anh là ngôi sao đang lên trong quân đội, được cấp trên kỳ vọng, giờ lại bị đem ra so sánh với kẻ tồi như Hàn Quế Binh, khiến cô cảm thấy có chút áy náy.

“Anh không sao.”

Triệu Tinh Vũ nắm lấy tay cô, quay lại nhìn, trên khuôn mặt là nụ cười nhẹ nhàng.

Từ khi đồng ý đề xuất của cấp trên, anh đã lường trước việc mình sẽ rơi vào làn sóng bàn tán, giờ đây có thể cưới được Tư Tư, đã là chuyện không dám nghĩ tới, sao còn bận tâm đến những lời đồn đại này.

Tề Tư Tư thở dài: “Em chỉ không vui thôi, Hàn Quế Binh có tư cách gì để được nhắc đến cùng anh!”

“Anh chỉ cần có em là đủ.”

Nhân lúc trong nhà không ai, Triệu Tinh Vũ ôm chặt lấy cô, vòng tay bao bọc cô trong lòng mình.

So với việc bị người đời bàn tán, mất đi cô, phải chứng kiến cô ở bên người đàn ông khác, mới là điều đau khổ nhất.

“Sao thế?”

Tề Tư Tư cảm nhận được tâm trạng anh có chút khác thường.

Triệu Tinh Vũ cúi đầu, chôn mặt vào mái tóc cô, hít sâu một hơi, cảm nhận hương thơm quen thuộc, lòng bỗng bình yên.

“Anh cứ cảm thấy như đang ở trong mơ.”

Tỉnh mộng, cô sẽ biến mất.

Lời nói giản đơn khiến lòng Tề Tư Tư dâng lên nỗi áy náy.

Đều tại cô từ chối anh quá nhiều lần, làm tổn thương trái tim anh… Cô liền vùng dậy, đổi tư thế, đối diện với anh.

Đôi mắt anh đen láy, chỉ in hình bóng cô.

Tề Tư Tư mỉm cười, trao lên đôi môi của mình.

“Bây giờ anh còn thấy như mơ nữa không?” Cô chớp mắt đầy tinh nghịch.

Hơi thở nóng hổi phả vào mặt anh, như muốn thiêu đốt.

Triệu Tinh Vũ lắc đầu, đỡ lấy gáy cô, đáp lại nụ hôn nồng cháy.

Hai người hôn nhau say đắm.

Nụ hồn dần dần xuống dưới.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com