“Tiểu thư, người cũng thật là, nếu đã là đồ tốt, sao không giữ lại mà dùng?”
Đợi Hạ Vũ Hân đi rồi, Bảo Cầm mới mở miệng hỏi.
Dù gì con gái ai cũng thích làm đẹp, Bảo Cầm thấy hộp phấn đó rất tốt, nếu tiểu thư nhà mình dùng thì đương nhiên càng hợp lý, đâu cần để người khác được lợi.
“Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới rõ lòng người. Thứ đó rốt cuộc là tốt hay xấu, bây giờ chưa thể nói chắc được.”
Hạ Trì Uyển mỉm cười. Trong hoàng cung có một loại thần dược dưỡng nhan tên là Bách Hoa Ngưng Lộ.
Người như Hạ Phù Dung – đã bị hủy dung, nếu dùng Bách Hoa Ngưng Lộ có thể loại bỏ hoại tử, tái sinh làn da, thậm chí còn đẹp hơn xưa.
Tuy Bách Hoa Ngưng Lộ không đến mức thần kỳ như khiến cây khô đ.â.m chồi, xương trắng mọc thịt, nhưng để giải quyết vấn đề của Hạ Phù Dung thì dễ như trở bàn tay.
Chỉ tiếc rằng, Bách Hoa Ngưng Lộ luyện chế cực kỳ khó, dược liệu sử dụng đều là những loại quý giá vô cùng.
Nên dù trong cung, mỗi năm cũng chỉ có thể luyện ra được ba bình mà thôi.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Ngay cả Hạ Bá Nhiên biết rõ sự kỳ diệu của Bách Hoa Ngưng Lộ, cũng không dám vì Hạ Phù Dung mà thỉnh cầu hoàng thượng ban cho.
Người luyện ra loại phấn thơm kia không biết dùng cách gì, lại có thể thu được một vài dược liệu và phương pháp luyện chế của Bách Hoa Ngưng Lộ.
Sau khi tự nghiên cứu thêm, người đó lại phối thêm một số dược liệu dưỡng nhan và loại quý hiếm, mới chế ra loại phấn thơm ấy.
Từ đó, phấn Bách Hoa Hương ra đời.
Nhưng đồ giả thì mãi là đồ giả, vĩnh viễn không thể thay thế được đồ thật.
Bách Hoa Ngưng Lộ có lợi trăm điều mà không hại một, nhưng phấn Bách Hoa Hương, dùng lâu tuy khiến da dẻ trắng hồng mịn màng…
Nhưng lâu dần sẽ gây ra chứng vô sinh, bởi trong đó có chứa xạ hương.
Điều đáng nói là, người thường dùng Bách Hoa Hương thì da sẽ ngày càng đẹp lên.
Nhưng như Hạ Phù Dung – người từng bị hủy dung – nếu dùng thì lúc đầu đúng là da dẻ sẽ hồi phục, nhưng một thời gian sau, những chỗ tổn thương trước đó sẽ để lại một vết sẹo còn khủng khiếp và đáng sợ hơn ban đầu.