Ta hoảng hốt nói lắp: “Ta... không cố ý đâu! Công tử chớ trách!”
Vừa định đứng lên, Triệu Mộ đưa tay giữ lấy eo ta, ngăn lại.
Ta sững sờ, đầu óc bỗng trắng xóa, quên cả suy nghĩ.
May thay, vài hơi thở sau, hắn lại buông tay ra.
Ta lập tức vội vàng đứng dậy, chạy như bay ra khỏi phòng.
Sau khi bình ổn tâm tình, ta nhìn vào gương.
Thấy mặt mình đỏ bừng, ta giơ tay tát nhẹ vài cái vào má.
Tiêu rồi tiêu rồi! Sao ta lại lả lơi như vậy?!
Không phải! Không thể nào! Ta không phải loại người ấy!
Tối đó, ta chui vào chăn trùm đầu ngủ thẳng, không dám nghĩ ngợi gì thêm.
18
Triệu Mộ bắt đầu vực dậy tinh thần, tựa như cơn say rượu thất thố đêm trước chưa từng xảy ra.
Hắn dẫn ta rời phủ, cùng đến Pháp Hoa Tự diện kiến Thái tử.
Thái tử đích thân thắp đèn trường minh trước một tấm bia không đề danh.
Ta và Triệu Mộ đều hiểu, người dưới mộ bia vô danh ấy, là cữu cữu của Thái tử.
Hoàng hậu đã qua đời từ lâu.
Mà hoàng hậu hiện tại cũng là nữ tử mang bát tự thuần âm...
Bà ta c.h.ế.t thế nào, không cần nói cũng đoán được.
Thái tử tuy là người kế vị, nhưng trên thực tế đang bị vây hãm cả trước lẫn sau, trước có quân vương nghi kỵ, sau có gian thần gièm pha, bốn phía đều là kẻ địch.
Ta nghĩ, nếu người mà Triệu Mộ nguyện dốc lòng phò tá, tất phải là người tốt.
Thiên hạ này, cần có một minh quân.
Ta không kìm được, nhìn Thái tử thêm mấy lần.
Thái tử mỉm cười với ta.
Cảnh ấy vừa vặn bị Triệu Mộ bắt gặp.
Hắn liếc ta một cái, ánh mắt như có như không, mang theo ý cảnh cáo đầy khó hiểu.
Ta mờ mịt: Nhìn ta làm gì chứ? Ta đã làm gì sai à?
Lúc Triệu Mộ và Thái tử bàn bạc việc cơ mật, ta tự giác lui ra, đứng cách mười mấy trượng.
Trên đường hồi phủ, sắc mặt Triệu Mộ không dễ coi cho lắm, hắn không phe phẩy quạt như mọi khi, biểu cảm rõ ràng là: “Ngươi biến khuất mắt ta càng sớm càng tốt.”
Bất ngờ, xe ngựa lắc mạnh một cái, có người xông vào trong.