Đêm 30 tháng 6, trăng thanh gió mát, bầu trời trong vắt như được tẩy sạch, nguyệt thực treo cao, Yến Quy Chi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Một tay nàng cầm chiếc mâm ngọc trắng muốt, phủ lên bằng tấm vải đỏ, tay kia nâng cao chiếc đèn lồng đỏ thẫm. Bước ra khỏi Đông Vọng Cung, đã thấy ba người Yến Đỗ Nhược đang chờ đợi ở đó từ bao giờ.
Yến Quy Chi bước lên phía trước, ba người theo sau, cùng nhau tiến về phía Triều Dương Sơn.
...
Thành Ly Bắc sâu thẳm, sâu trong lòng Triều Dương Sơn, một dãy núi thiêng linh, là nơi sinh sống của tộc Đồ Sơn. Nơi đây, núi non trùng điệp, cây cối um tùm, và những động phủ của tộc nhân nằm rải rác khắp nơi.
Bốn người vượt qua lớp lớp kết giới, càng tiến sâu vào trong, càng cảm nhận được sự uy nghiêm của nơi đây. Dọc đường đi, họ bắt gặp không ít đệ tử của tộc Đồ Sơn. Khi thấy Yến Quy Chi tay cầm chiếc mâm ngọc đỏ thẫm, những người này đều tỏ ra vô cùng tò mò và hiếu kỳ, kéo nhau lại xem.
Bốn người tiếp tục bước đi, họ chỉ lướt qua mà không dừng lại, không ồn ào xung quanh làm xao lãng. Cả không gian như lắng lại, chỉ còn bước chân.
Đang đi nửa đường, bất ngờ một bóng người cao lớn, mặc bộ đồ đỏ rực chắn ngang đường. Trên mặt người này khắc bốn chữ "Không nên chọc ta", ánh mắt lạnh lùng như băng. Tay hắn cầm một thanh kiếm dài, lưỡi kiếm sắc bén lấp lánh dưới ánh trăng. Cảnh tượng trước mắt khiến cả nhóm không khỏi rùng mình.
Yến Đỗ Nhược thấy có người dám cản đường, ánh mắt sáng lên đầy hứng thú. Tiến lên một bước, chỉ tay về phía người kia và nói lớn: "Này! Ai dám cản đường Yến gia chúng ta cầu thân? Con tôm con tép nào không biết sống chết!"
Người đang chặn đường không ai khác chính là Tô Tích Bính, tam ca của Tô Phong Ngâm, trời sinh ít nói. Theo kế hoạch bốn huynh đệ đã định, hắn sẽ là người đầu tiên ra mặt để thử thách Yến Quy Chi.
Yến Quy Chi vội vàng lên tiếng giải thích với Nhị tỷ: "Nhị tỷ, người này chính là Tam điện hạ của nhà họ Tô."
Yến Đỗ Nhược chợt nhận ra, vẻ mặt thay đổi hẳn: "Ồ, hóa ra là con hồ ly trẩu che này! Ta tưởng ai mà dám ngang nhiên cản đường ta! Bây giờ đã đủ lông đủ lá rồi, dám ngang ngược trước mặt ta."
Yến Quy Chi: "..."
Yến Đỗ Nhược tuổi tác khá lớn, Tô Tích Bính lúc mới sinh ra còn có thể được nàng ôm ôm, theo lý mà nói, con hồ ly nhỏ này phải gọi nàng là tỷ tỷ mới phải.
Yến Tu Linh nghe thấy giọng điệu trêu chọc của Nhị tỷ như vậy, lại thấy sắc mặt Tô Tích Bính đỏ bừng vì giận dữ, không nhịn được bật cười.
Tô Tích Bính tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Hắn giơ kiếm lên, định đâm thẳng vào Yến Đỗ Nhược. Nàng khéo léo nghiêng người, tránh đi một chút, thân hình nhanh chóng chuyển ra xa, tay nàng nhẹ nhàng vung lên, một thanh trường đao đỏ rực xuất hiện trong không trung, chặn lại đòn tấn công của hắn. Nàng kéo một cái, dễ dàng đỡ lại cú đánh của Tô Tích Bính, tay cầm đao vững vàng, uy lực mạnh mẽ, một đao chém ngược, tặng cho Tô Tích Bính một nhát khiến hắn phải lùi về phía sau. Một chiêu một thức, hai người giao đấu với nhau, khí thế ngút trời.
Yến Đỗ Nhược quay lại nhìn Yến Quy Chi, nói: "Thất muội, các ngươi đi trước đi, ở đây ta sẽ xử lý."
Tô Tích Bính từ mặt đất đứng dậy, nhìn thấy tay áo bị cắt rách, mặt đỏ tía tai vì xấu hổ. Không màng đến Yến Quy Chi, hắn ta lao thẳng về phía Yến Đỗ Nhược để trả thù.
Yến Quy Chi thấy Nhị tỷ có vẻ như đang rất thú vị, rõ ràng là muốn tìm người thảo luận võ công. Nàng hiểu rằng nếu Nhị tỷ đánh quá, có thể sẽ mất kiểm soát, nên liền gọi Yến Tu Linh ở lại theo dõi Nhị tỷ, còn nàng thì cùng Yến Thần Hoàn tiếp tục tiến lên phía trước.
Khi họ đến gần thành Ly Bắc, lại có một người chặn đường. Người này mặc trang phục tuyết y áo trắng muốt, ngồi trên tường thành, một tay chống vào tường gạch, một tay lắc chiếc lông vũ, nhìn về phía Yến Quy Chi và nói: "Các ngươi đến nhanh thật đấy."
Yến Quy Chi hành lễ, lễ phép đáp: "Việc cầu thân không thể trì hoãn."
Tô Tích Ất hăm dọa: "Ngươi đừng có mà đùa giỡn, ta không quan tâm đến việc này sai hay đúng, đừng đến gần nữa, nếu không đừng trách bản điện hạ không khách sáo!"
Yến Quy Chi mỉm cười đáp: "Điện hạ, chuyện này đã bàn bạc, trao đổi kĩ lưỡng xong rồi, còn chuyện nghị hôn thì lúc ấy ngài cũng có ở đó."
Tô Tích Ất nói thẳng: "Đồng ý chỉ có Ngũ muội, chúng ta bốn người ca ca không đồng ý!"
Yến Thần Hoàn lên tiếng: "Quy Chi, ngươi đi trước đi, để ta đối phó với hắn."
Yến Quy Chi suy nghĩ một lát rồi thở dài: "Tứ ca cẩn thận, đừng làm tổn thương Nhị điện hạ."
Yến Thần Hoàn gật đầu, đáp: "Hiểu rồi."
Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, Tô Tích Ất tức giận quát: "Yến Quy Chi, ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi xem thường bản điện hạ à?!"
Yến Quy Chi bước vào thành, để lại Yến Thần Hoàn đối mặt với Tô Tích Ất.
Tô Tích Ất, một nam nhân với vẻ ngoài nữ tính, lười biếng và bất cần đời, lông mày mị thái, giống như Tô Phong Ngâm về phần nào. Vì từ nhỏ đã có vẻ ngoài xinh đẹp như lửa nên thường bị trêu chọc là một "giả hán tử", nhưng thực tế lại là nam nhân. Cũng vì thế mà hắn luôn khao khát chứng minh bản thân và rất ghét bị người khác xem thường.
Yến Thần Hoàn, với bộ trang phục đen tuyền và mái tóc rối, tai đeo đồ trang sức màu xanh đậm, mang vẻ ngoài lạnh lùng và bí ẩn. Hắn ít nói và ít biểu lộ cảm xúc, khiến người khác khó đoán. Dù có ngoại hình tuấn tú nhưng lại ít khi nở nụ cười và không biết cách gần gũi với người khác.
Hai người, hoàn toàn khác biệt về tính cách một nóng một lạnh, đối lập nhau hoàn toàn. Từ trước đến nay, mỗi lần gặp nhau họ đều không ưa nhau. Lần này gặp mặt, Tô Tích Ất không chút do dự mà lao vào tấn công Yến Thần Hoàn, hoàn toàn bỏ qua sự có mặt của Yến Quy Chi.
...
Thành Ly Bắc chính là đô thành được xây dựng từ tộc Đồ Sơn qua nhiều thế hệ, đến nay đã hàng triệu năm. Bốn phía là núi xanh nước biếc, bên trong thành là ngói xanh tường đỏ, chạm trổ lan can, vẽ vời cột nhà, mỗi nhà đều là lầu cao mái cong treo đèn lồng, đèn lồng sáng rực rỡ treo trên khắp các con phố, sáng mãi không ngừng. Nhìn từ trên cao xuống, ánh đèn vàng rực rỡ như biển tạo nên một khung cảnh vô cùng hoa lệ.
Yến Quy Chi nhẹ nhàng bay lượn trên nóc nhà, mái tóc trắng như tuyết bay phất phơ trong gió, trông cô như một tiên nữ giữa nhân gian.
Khi Yến Quy Chi bước vào cung điện trong thành, vừa qua cánh cổng đỏ với những bức tường hồng, nàng nhìn thấy phía trước có hai bóng người đang đứng thẳng đợi.
"Đại điện hạ, Tứ điện hạ," Yến Quy Chi cúi chào.
Tô Tích Giáp mỉm cười hiền lành: "Yến Tộc trưởng đã đi đường xa, huynh đệ chúng ta muốn Tộc trưởng không phải lo lắng về việc tìm kiếm tiểu muội, đặc biệt tới để dẫn đường."
Yến Quy Chi trầm ngâm một lát rồi nói: "Vất vả cho hai vị điện hạ."
Tô Tích Giáp và Tô Tích Đinh dẫn đường, Yến Quy Chi theo sát phía sau.
Đến một đài cao, hai người bất ngờ quay lại, mỗi người giữ lấy một tay của Yến Quy Chi.
Yến Quy Chi nhanh nhẹn tính toán, dùng mũi chân điểm nhẹ, nhảy lên một trụ đá. Tô Tích Đinh tung ra một đòn mạnh, một tia sáng trắng từ thanh kiếm chém ra, một tiếng vang "hoành" vang lên, trụ đá bị phá vỡ ngay lập tức. Tô Tích Giáp phối hợp với hắn chiến đấu tốt, bay lên, tấn công hướng Yến Quy Chi.
Yến Quy Chi đã lường trước được điều này, cô nhanh chóng lùi lại, nhảy lên nóc nhà. Tô Tích Giáp theo sát đuổi theo sau. Trên nóc nhà, một bên tấn công dồn dập, một bên phòng thủ khéo léo. Tô Tích Giáp liên tục tung ra những đòn hiểm hóc, nhắm vào những điểm yếu của Yến Quy Chi, nhưng nàng đều né tránh được một cách nhẹ nhàng.
Tô Tích Giáp liên tục tấn công vào đèn lồng và bánh hỷ trong tay Yến Quy Chi, mỗi chiêu đều vào những vật này. Tuy nhiên, Yến Quy Chi phòng ngự vô cùng linh hoạt, thân hình lắc lư như gió, không thể đoán trước được, Tô Tích Giáp không thể nào chạm vào được.
Tô Tích Đinh đứng dưới nhà, theo sát Đại ca, quan sát tình hình. Bỗng nhận ra Yến Quy Chi đã không còn đường lui, liền chuẩn bị bay lên để tấn công từ một khu nhà khác trên mái hiên. Lúc này, hắn tung yêu lực, hét lớn, tạo ra những luồng gió sắc bén bay về phía Yến Quy Chi. Cùng lúc đó, Tô Tích Giáp bay lại Yến Quy Chi, tấn công vào mâm ngọc trên tay của Yến Quy Chi.
Yến Quy Chi nhanh chóng phá vỡ một mảng tường, sử dụng chúng để đỡ đòn gió. Tuy nhiên, không kịp phòng thủ, Tô Tích Giáp tung ra một cú đá mạnh mẽ. Dù nàng né tránh, nhưng mâm ngọc trong tay bị đánh bay ra ngoài. Yến Quy Chi mất thăng bằng, vội vàng phi thân để đón nhận mâm ngọc. Chính lúc này, Tô Tích Bính nhân cơ hội tung ra một đòn chí mạng, mặc dù Tô Tích Giáp ra hiệu dừng lại, nhưng đòn gió kia vẫn sượt qua má Yến Quy Chi, để lại một vệt máu đỏ tươi.
Hai người dừng lại, Yến Quy Chi lập tức ôm chặt mâm ngọc, đứng vững trên mái nhà, thở hổn hển một hơi dài, dưới chân lấy hai mảnh gạch vỡ, dùng sức đá chúng ta về phía hai người.
Mái ngói vỡ vụn, bay nhanh như chớp. Tô Tích Giáp và Tô Tích Đinh vội vàng lùi, tránh né. Yến Quy Chi nhân cơ hội, nhanh chóng nhảy lên và tạo ra một bức tường lửa bao quanh mình, ngăn cách hai người không thể tiến lại gần.
Yến Quý Chi nhìn hai người, nói: "Đa tạ hai vị điện hạ đã đưa đường đến đây, quảng đường còn lại, Quy Chi tự mình đi là được."
Nói rồi, Yến Quy Chi nhìn quanh một lượt và bay đi về một hướng khác.
Tô Tích Đinh nhìn về mái nhà, quay sang phía Tô Tích Giáp, tức giận nói: "Đại ca, nếu không ngăn cản ta lại, hôm nay Yến Quy Chi chắc chắn không thể đến được tiểu muội rồi!"
Tô Tích Giáp nhìn ngọn lửa đang cháy bùng, bình tĩnh nói: "Hừ, nếu ngươi làm hại Yến Quy Chi, xem tiểu muội có còn để ý đến ngươi nữa không!"
Tô Tích Đinh: "..."
...
Yến Quy Chi nhẹ nhàng nhảy lên từng tầng mái cong, cuối cùng đến được tầng cao nhất.
Đến nơi, Yến Quy Chi treo chiếc đèn lồng ở chóp nhà dưới, bước đến cửa sổ, rồi nhẹ nhàng gõ cửa ba lần và dâng mâm ngọc, giọng nói ôn hòa: " Đồ Sơn có giai nhân Tô Phong Ngâm, khí độ cao quý, tài sắc vẹn toàn, khiến người ta phải ngưỡng mộ. Ta, Yến Quy Chi, một kẻ tầm thường từ tộc Tham Lang, nay đến đây dâng tấm lòng chân thành, mong được cô nương chấp thuận."
Cửa sổ từ từ mở ra, Tô Phong Ngâm với dáng vẻ yểu điệu trong bộ y phục hồng nhạt, tựa vào khung cửa, thản nhiên hỏi: "Ngươi không biết tẩm điện của ta, các huynh trưởng cũng không dẫn đường cho ngươi, vậy làm sao ngươi tìm đến đây?"
Yến Quy Chi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Bởi mùi hương...."
Tô Phong Ngâm ngẩn người một lúc, rồi khẽ mỉm cười, môi cong nhẹ nhàng: "Nghe đồn tộc Tham Lang có những cao thủ kỳ lạ, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."
Tô Phong Ngâm dựa vào cửa sổ, tay nâng cao, nhẹ nhàng mạnh mẽ, chiếc áo hồng trượt xuống một chút, lộ ra phần cánh tay ngọc ngà.
Ánh mắt nàng sắc sâu, lông mày nhẹ nhàng lên, nhìn Yến Quy Chi và cười. Đôi mắt cong nhẹ, long lanh như ánh trăng, tỏa ra một vẻ đẹp mị hoặc khó tả. Người ta thường nói, dưới ánh trăng nhìn mỹ nhân, vẻ đẹp ấy còn hơn gấp mười lần ban ngày, và giờ đây, người trước mắt chính là một mỹ nhân tuyệt thế.
Yến Quy Chi hơi nghiêng đầu, ánh mắt lảng tránh.
Không ngờ, Tô Phong Ngâm nhẹ nhảng đưa tay ra, ngón tay mềm mại mang theo hương thơm nhẹ nhàng, chạm vào mặt Yến Quy Chi, rồi dùng một tay khác nhẹ nhàng đặt tấm lụa lên vết thương của nàng.
Tô Phong Ngâm dịu dàng nói: "Quy Chi, đã đi một quãng đường dài tới đây khó nhọc rồi, chắc chắn rất mệt mỏi rồi."
Yến Quy Chi khẽ đáp: "Đây là điều nên làm."
Tộc Đồ Sơn có câu: 'Cầu thân dễ, giữ thân khó'. Người đến cầu thân dễ dàng, nhưng sau khi thành hôn, cuộc sống của nữ tử mới là điều đáng lo ngại. Vậy nên, nếu muốn người nữ tử được hạnh phúc, người cầu thân phải trải qua nhiều khó khăn. Khi đó, sau khi thành hôn, nàng sẽ được sủng ái hơn. Bởi vậy, người cầu thân thường phải đối mặt với sự ngăn cản của gia đình nữ tử, nếu họ vẫn kiên trì, không từ bỏ, đó mới là thành ý.
Huynh đệ Tô gia dưới bóng đêm ngăn cản, một phần là vì không muốn muội muội xuất giá, phần khác cũng là vì muốn thử lòng người cầu thân, xem họ có thật lòng yêu thương muội muội mình hay không.
Yến Quy Chi đưa mâm ngọc đưa về phía trước, nói: "Tô cô nương, xin nhận lấy bánh hỷ này."
Tô Phong Ngâm định đưa tay ra nhận, nhưng nghe xong thì giật mình thu tay lại, nhìn Yến Quy Chi rồi hỏi: "Ngươi nói gì cơ?"
Yến Quy Chi sững sờ, trong lòng thầm nghĩ lời mình có chỗ nào không ổn, liền sửa lại, nói: "Tô cô nương, xin nhận lấy lễ vật này."
Tô Phong Ngâm sắc mặt càng thêm lạnh lùng, giọng điệu băng giá: "Ngươi gọi ta là cái gì?"
Thấy vẻ mặt của Tô Phong Ngâm, Yến Quy Chi nhìn thấy vậy, suy nghĩ một chút, nhớ lại lời đồn về Thiếu Tộc trưởng Đồ Sơn, người này thường được nuông chiều, dễ nổi giận, hay thay đổi cảm xúc. Nghĩ đến mình và nàng vẫn chưa thành hôn, lại không thân quen, Yến Quy Chi quyết định tỏ thái độ cung kính hơn, liền nhẹ nhàng nói: "Thiếu Tộc trưởng, như vậy có gì không phù hợp sao?"
Tô Phong Ngâm lạnh lùng nhận lấy mâm ngọc. Thấy Tô Phong Ngâm đã nhận lễ vật, Yến Quy Chi mới dám nở một nụ cười. Tuy nhiên, Tô Phong Ngâm lại lạnh lùng đáp: "Nếu lễ vật đã trao, trời cũng đã tối. Tộc trưởng hãy sớm quay về. Thiếu Tộc trưởng ta sẽ không tiễn."
Tô Phong Ngâm vung tay áo một cái, cánh cửa sổ liền khép lại sầm. Yến Quy Chi đứng lặng lẽ bên ngoài, nhìn cánh cửa khép hờ, lòng không khỏi thoáng chút buồn bã, không biết mình đã làm gì khiến nàng tức giận, liền gọi Tô Phong Ngâm vài tiếng, nhưng không nhận được hồi đáp. Cuối cùng, Yến Quy Chi lắc đầu cười khổ, tay không trở về.
Bên trong phòng, Tô Phong Ngâm ngồi xuống bàn, đặt mâm ngọc lên mặt bàn. Sau khi yên lặng một lúc lâu, mới thốt lên, tự nói với mình: " Cái gì phải gấp chứ? Nàng chỉ là chưa nhớ ra thôi thôi. Cũng không có gì phải vội, mọi chuyện cần phải từ từ mà."
Dứt lời, Tô Phong Ngâm lấy một khối bánh từ mâm ngọc, thấy mùi thơm ngọt ngào, khẽ cười: "Thật là kẻ ngốc."
Khi Yến Quy Chi rời thành Ly Bắc, ba người Yến Đỗ Nhược đã đứng chờ sẵn ở cổng thành. Không thấy bóng dáng huynh đệ họ Tô.
Khi ba người thấy Yến Quy Chi trở về, Yến Tu Linh tiến lên, hỏi: "Thế nào rồi, đã đưa được bánh hỷ chưa?"
Yến Quy Chi gật đầu.
Yến Tu Linh lại hỏi: "Tô Phong Ngâm có nói gì không?"
Yến Quy Chi lắc đầu.
Ba tỷ đệ nhìn nhau, Yến Đỗ Nhược hỏi: "Thất muội, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Yến Quy Chi kể lại toàn bộ sự việc, cuối cùng hỏi: "Người bên ngoài nhìn sẽ rõ ràng, Tứ ca, Nhị tỷ, ta có phải nơi nào làm gì không đúng khiến nàng ấy không vui không?"
Yến Đỗ Nhược và Yến Thần Hoàn nghe xong cũng tỏ vẻ không hiểu, chỉ có Yến Tu Linh là nghe ra được ý tứ sâu xa, khẽ mỉm cười, lắc nhẹ chiếc quạt, nói: "Muội muội của ta à, xem ra vị Tô Thiếu tộc trưởng này quả thật có ý với muội đấy."
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Phong Ngâm: Ngươi có biết mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào không?
Yến Quy Chi: ???
Tô Phong Ngâm: Lúc trước thì gọi người ta là "nhỏ hôn nhẹ", còn bây giờ lại gọi người ta là "Tô cô nương" : )
"Nhỏ hôn nhẹ": Đây là cách gọi thân mật, âu yếm, thường được dùng giữa những người yêu nhau hoặc rất thân thiết. "Nhỏ" có thể ám chỉ người nhỏ tuổi hơn hoặc đơn giản là cách gọi trìu mến. "Hôn nhẹ" gợi cảm giác gần gũi, thân mật. Có thể tạm dịch là "bé cưng", "em yêu", "cục cưng", hoặc "người yêu bé nhỏ".