Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 50: [Phần 1] Cô lấy đâu ra nhiều táo thế này?



Loại kẹo dừa này rất phổ biến.

 

Chương Vận Nghi đại khái đoán được nguyên lý của trò ảo thuật này, nhưng cô sẽ không để lớp trưởng mất mặt. Dù gì thì đến cả Hà Viễn hát bài “Phù hoa” lệch tông thảm họa, cô còn có thể vỗ tay như hải cẩu, khen cậu ấy là ông vua làng nhạc được cơ mà.

 

“Đỉnh quá! Sao mà làm được vậy, tớ nhìn không kịp luôn!”

 

Cô không tiếc lời tán dương, thổi phồng như thể sang năm Trần Khoát có thể lên diễn Xuân Vãn luôn vậy.

 

Trần Khoát thả lỏng cơ mặt, vẫn chìa tay ra, hỏi cô: “Có ăn không?”

 

“Không ăn đâu.” Chương Vận Nghi lắc đầu, chuyên tâm cầm bút chấm điểm tài lẻ của anh: ba điểm. “Rất dính răng.”

 

Kẹo dừa hiệu Coco, bao bì mộc mạc, nhiều năm rồi không đổi.

 

Kẹo này ăn vào dễ nghiện, hết viên này lại đến viên khác, nhưng dính răng vô cùng.

 

Cô vẫn đang ghi chép chấm điểm cho anh, không để ý đến bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của anh, đành phải ngượng ngùng thu về.

 

“Không phải là cậu định đi lấy nước sao?”

 

Đợi đến khi Chương Vận Nghi ngẩng đầu một lần nữa, thấy anh vẫn chưa rời đi, tưởng anh quên, bèn ấm áp nhắc nhở anh một câu.

 

“Ừm, cậu đã xong việc chưa?”

 

“Hết việc rồi.”

 

Trần Khoát cầm cốc nước, đi về phía khu cấp nước nóng. Đi được một đoạn, anh lại dừng bước, bất đắc dĩ giơ tay lên nhìn viên kẹo dừa. Đúng lúc đó, một người bạn học cũ từ nhà vệ sinh đi ra. Anh thấy thế thì lập tức gọi một tiếng, rồi tiện tay ném viên kẹo sang cho đối phương.

 

Người kia còn tưởng là thứ gì quý giá, nhanh chóng chụp lấy, khi nhìn kỹ lại thì bĩu môi: “Anh Khoát, cậu đang đùa tôi đấy à?”

 

Trần Khoát vỗ vai cậu ấy, cười cười rồi rời đi.

 

Mùa đông, có rất nhiều học sinh xếp hàng lấy nước nóng. Anh đứng cuối hàng, bỗng nghe thấy có người gọi tên mình từ xa. Quay đầu lại, thì ra là giáo viên chủ nhiệm, cô Triệu.

 

Cô Triệu thấy anh cầm bình giữ nhiệt, lại nhìn hàng người phía trước khá dài, cười nói: “Lại đây, theo cô lên văn phòng một chuyến, cô có chuyện muốn nói với em.”

 

Trần Khoát hiểu ngay.

 

Cô giáo đơn giản là muốn dẫn anh đi lên văn phòng lấy nước nóng.

 

Cô Triệu nổi tiếng là người cưng chiều học trò, không chỉ riêng Trần Khoát, nếu thấy có học sinh khác xếp hàng, cô ấy cũng sẽ tiện thể gọi theo.

 

Trần Khoát đi theo bước chân cô ấy, bước vào văn phòng giáo viên. Đối diện với một giáo viên quan tâm đ ến mình như vậy, anh cũng không nhịn được mà tinh nghịch một chút: “Cảm ơn cô ạ.”

 

“Mùa đông phải uống nhiều nước vào.” Cô Triệu chợt nhớ ra chuyện gì đó, chậm rãi hỏi: “Nghe nói Chương Vận Nghi rất để tâm chuyện tổ chức liên hoan hả?”

 

“Rất để tâm ạ.” Anh đáp.

 

Cô Triệu cảm thấy có chút bất ngờ, nhướng mày: “Lần trước con bé làm cũng rất tốt. Các bạn trong lớp nói sao?”

 

“Lần này mọi người cũng rất hào hứng.” Anh ăn ngay nói thật, ánh mắt ánh lên nét cười. “Mọi người đều rất mong chờ.”

 

“Vậy chắc đánh giá của mọi người về em ấy đều rất tốt.” Quan hệ giữa hai cô trò khá tốt, cô Triệu trêu anh, “Nếu bầu lớp trưởng lại lần nữa, có khi em sẽ phải nhường ghế cho em ấy cũng nên.”

 

Đừng nói là hiện tại trong lòng Trần Khoát, vị trí của Chương Vận Nghi đã khác trước, nhưng kể cả khi cô vẫn chỉ là một người bạn bình thường, thì anh cũng không hề nao núng trước câu nói này. Lúc này, anh chỉ bình thản đáp: “Cũng được ạ. Cậu ấy vốn rất giỏi mà.”

 

Cô Triệu phì cười, nhưng ngay sau đó lại nhớ tới bảng điểm kỳ thi tháng, không khỏi thở dài một hơi.

 

Là một người từng trải, cô ấy cũng không khỏi nghĩ, một cô gái tốt như vậy, nhiệt tình, hăng hái, thông minh như vậy, nếu có thể cắn răng cố gắng một chút, đậu vào một trường đại học thật tốt, thì tương lai sẽ rộng mở biết bao.

 

“Em ấy đã rất nỗ lực.”

 

Nghe thấy cô giáo thở dài, Trần Khoát đã đoán được phần nào nguyên do. Anh muốn đứng ra biện hộ cho Chương Vận Nghi, muốn cho mọi người biết rằng cô thực sự đã rất chăm chỉ. “Trước đó, cậu ấy còn hỏi bọn em về lớp học thêm. Bây giờ cũng đang theo học rồi. Sáng nào cũng dậy rất sớm để học bài nữa.”

 

“Cô đã nghe mẹ em ấy kể rồi.” Cô Triệu cũng dần yên tâm hơn, không nói thêm về chuyện này nữa. Khi đến văn phòng, cô vỗ vai anh, cười bảo: “Đi lấy nước đi, sắp vào học rồi.”

 

“Vâng ạ.”

 



 

Liên hoan mừng năm mới vốn rất khó có điều gì mới mẻ. Chương Vận Nghi chỉ mong tất cả mọi người đều có thể tham gia, vui vẻ tận hưởng, vì đây không phải ngày của riêng một vài người, mà là ngày lễ của tất cả mọi người.

 

Cô lo mình sẽ bỏ sót chuyện gì quan trọng, nên cứ hễ rảnh rỗi là lại giở sổ ra xem.

 

Tiến độ của từng hạng mục, cô đều muốn nắm chắc.

 

Vì thế, khi Trần Khoát tìm đến chỗ cô, cô cũng không phát hiện ra ngay. Mãi đến khi anh gõ gõ lên bàn cô vài cái, cô mới ngẩng đầu, mờ mịt nhìn anh.

 

Cuối tháng 12, người nào đó luôn miệng nói rằng mùa đông ở Giang Châu không lạnh lắm đều thành thật khoác lên mình chiếc áo phao đen. Nhưng bên dưới vẫn là quần thể thao màu xám nhạt.

 

Điểm khác biệt giữa dũng sĩ và người bình thường là áo phao của anh không kéo khóa, cứ thế mà để mở ra.

 

“Cậu tìm tớ có chuyện à?” Chương Vận Nghi đặt cây bút trong tay xuống, hỏi.

 

“Nghe mọi người nói, hình như hôm nay là đêm Bình An.” Trần Khoát vừa nói vừa lấy từ túi ra một quả táo rất đẹp, đặt lên bàn cô. “Táo này, cậu có ăn không?”

 

Chương Vận Nghi khẽ nhíu mày.

 

Tim Trần Khoát cũng theo đó mà căng thẳng. Quả táo này, có phải anh không nên tặng không?

 

Bốn mắt nhìn nhau, Chương Vận Nghi bỗng nhiên vỗ trán, đầy vẻ hối hận: “Chết rồi chết rồi! Sao tớ lại quên mất chuyện quan trọng như thế này chứ! Lớp trưởng, cậu đợi một chút nhé!”

 

Cô cúi xuống lục trong hộc bàn, lôi ra một túi táo!

 

Lông mày Trần Khoát giật nhẹ. Cô lấy đâu ra nhiều táo thế này?

 

“Tớ bận muốn xỉu luôn.” Chương Vận Nghi than vãn, rồi mở túi ni lông ra, cười tít mắt: “Lớp trưởng, cậu chọn một quả đi. Tớ vốn định tặng cậu, nhưng lại quên mất. May mà đêm Bình An vẫn chưa qua.”

 

Thời học sinh có quá ít hoạt động giải trí.

 

Mỗi một dịp lễ đều trở nên đặc biệt quan trọng. Ngày Cá tháng Tư thì phải trêu đùa bạn bè, Tết Thiếu nhi thì phải tặng kẹo m út, còn đêm Bình An, tất nhiên là không thể thiếu táo được rồi. Hơn nữa, chỉ có bạn bè thân thiết mới tặng nhau, bởi vì dù gì cũng tốn tiền mua mà.

 

“Cậu…” Trần Khoát cúi đầu nhìn túi táo, hiếm khi bí từ.

 

“Chọn đi.”

 

Chương Vận Nghi tưởng anh ngại không dám lấy, nên tự tay chọn quả to nhất nhét vào tay anh: “Lớp trưởng, đêm Bình An vui vẻ nha ~”

 

Trần Khoát cầm quả táo nặng trịch trên tay, có chút sững người.

 

Lúc này, Thẩm Minh Duệ từ bên ngoài đi vào, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức cười: “Anh Khoát, cậu cũng mua táo ở phố sau à? Tôi cũng mua ở đó đấy. Giá phải chăng, mua năm tặng một, tôi đã mua tận mười quả luôn!” Cậu ấy lại huých vai Chương Vận Nghi: “Chị đại, táo tôi tặng cậu ăn có ngon không?”

 

“Tôi làm gì có thời gian mà ăn!” Chương Vận Nghi tức giận nói.

 

“Cậu xem kìa, Hà Viễn đúng là keo kiệt, tặng cậu có mỗi quả táo bình thường.” Thẩm Minh Duệ cười hì hì, “Anh Khoát, vẫn là hai anh em mình rộng rãi! Phải không?”

 

Trần Khoát: “…”

 

Anh siết chặt quả táo mà Chương Vận Nghi tặng, cố nhịn xuống, nuốt lại câu “Tôi chỉ mua đúng một quả.” vào trong bụng.

 

Rốt cuộc thì cô có bao nhiêu táo vậy?

 

Thôi kệ.

 

Vấn đề này thì ngay cả Chương Vận Nghi cũng không rõ rốt cuộc mình có bao nhiêu táo. Táo cứ tặng qua tặng lại, chẳng ai đếm nổi nữa. Chỉ biết rằng từ đêm Bình An, mỗi ngày cô đều phải cố ăn hai quả. Đến ngày 30, vẫn còn dư mấy quả, cô quyết định mang về nhà hiếu thảo với bố mẹ.

 

Tiếng chuông báo hiệu tiết học cuối cùng vang lên. Thầy giáo cũng biết hôm nay lớp có tiệc liên hoan, rất tâm lý không kéo dài giờ học, kẹp tập bài kiểm tra rồi rời đi. Nhưng trước khi đi, thầy ấy lại đột nhiên dừng bước, mái tóc lưa thưa bị gió thổi khẽ lay động, cười tủm tỉm nói: “Các em, ngày mai thầy không có tiết, lần sau chúng ta gặp lại sẽ là sang năm mới rồi.”

 

Có học sinh nhanh nhảu giành trước: “Thầy ơi, hẹn năm sau gặp lại ạ!”

 

“Chúc mừng năm mới nhé.” Thầy giáo phất tay. “Năm sau gặp lại.”

 

Thầy giáo vừa đi khỏi, trong lớp đã có người phấn khích vỗ bàn hô to. Chẳng rõ có gì đáng hò hét, nhưng ai nấy đều hào hứng không thôi!

 

Trần Khoát đứng dậy, không cần Chương Vận Nghi căn dặn, anh đã tự động chỉ huy vài nam sinh bắt đầu di chuyển bàn ghế, cố gắng dọn trống lớp học. Trên cửa sổ, trên tường đã treo đầy dây trang trí, Chương Vận Nghi vừa liếc mắt đã thấy Tôn Khải Toàn định lẻn đi. Cô không thể nhịn được, hét lớn: “Tôn cục, không được chạy! Mau ra bơm bóng cho tớ!!”

 

Vài ngày trước, cô vô tình gọi ra biệt danh mà đám bạn kiếp trước từng đặt cho Tôn Khải Toàn, “Tôn cục”.

 

Hồi đó, mỗi lần nghe biệt danh này, Tôn Khải Toàn đều gửi cả một đoạn tin nhắn thoại dài, vừa cười vừa mắng họ đang trêu cậu ấy.

 

Kiếp này, khi nghe lại biệt danh đó, Tôn Khải Toàn cũng sững sờ, tò mò hỏi vì sao gọi cậu ấy như vậy. Cô chỉ cười đáp: “Bởi vì cậu có phong thái như lãnh đạo, sau này nhất định sẽ làm nên chuyện lớn. Nếu cậu không thích, tớ còn có thể gọi cậu là Tôn Thính nữa đấy.”

 

Tôn Khải Toàn: “……”

 

Dù sau khi cậu ấy nghe xong cái biệt danh này, mặc dù ngoài mặt tỏ ra bất mãn, nhưng trong lòng lại mừng thầm, cười tít mắt.

 

“Chị gái à, tôi cũng phải đi ăn cơm chứ!” Tôn Khải Toàn cầu xin tha.

 

“Không được phép động đậy!” Chương Vận Nghi ra lệnh cho cận vệ thân tín của mình, Thẩm Minh Duệ, giữ chặt cậu ấy lại. “Yên tâm đi, tớ đã bảo người đi mua cơm rồi. Với cả hôm nay có rất nhiều đồ ăn, chắc chắn sẽ không để cậu đói được đâu!”

 

Cả lớp giống như một đàn kiến nhỏ bị Chương Vận Nghi lùa vào công việc, tất cả đều có nhiệm vụ, không ai được trốn tránh.

 

Bận rộn nhưng không lộn xộn, chỉ hơn một tiếng sau, lớp học đã được trang trí xong xuôi, mang đậm không khí lễ hội.

 

Từ Thi Thi vẫn đang vẽ hình lên bảng đen, Chương Vận Nghi lo cô ấy chưa ăn gì nên thỉnh thoảng lại chạy đến nhét cho một miếng bánh bao.

 

Thẩm Minh Duệ cũng không rảnh rỗi, cầm máy ảnh của Chương Vận Nghi đi khắp nơi chụp lại khoảnh khắc đáng nhớ. Sau đại hội thể thao, Chương Vận Nghi đã nhờ dì của mình tìm giúp một chiếc máy ảnh cũ, may mắn mua được một chiếc giá hợp lý, nhưng cũng khiến “quỹ đen” của cô sụt giảm nghiêm trọng, lần nữa rơi vào cảnh nghèo khổ.

 

Thấy Thẩm Minh Duệ chạy tới chạy lui như một kẻ lang thang ngoài phố, Chương Vận Nghi chống nạnh cảnh cáo: “Thẩm Minh Duệ, nếu cậu mà làm hỏng máy ảnh của tớ, tớ sẽ lấy cái mạng chó của cậu đấy!”

 

Vừa nói dứt lời, cô vội vàng đuổi theo, không để ý mà va phải Trần Khoát.

 

Anh nhanh chóng đỡ lấy cô: “Không sao chứ?”

 

“Không sao…”

 

Thẩm Minh Duệ ngoan ngoãn chạy lại gần, nhìn thấy hai người họ đứng ở hành lang, ánh mắt sáng lên: “Này, chị đại, anh Khoát, để tôi chụp cho hai người một tấm đi? Hai người chưa có tấm nào chụp chung đúng không?”

 

Trần Khoát khẽ cứng người.

 

Chương Vận Nghi vẫn đang thở gấp, nghe thấy vậy lập tức nghiêng đầu nhìn Trần Khoát, cười bảo: “Được thôi!”

 

Nhân lúc hành lang đang vắng người, cô kéo anh đứng sang một bên. Lúc này Thẩm Minh Duệ đã lĩnh hội được kinh nghiệm chụp ảnh, bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp chỉ đạo một hồi, sau đó bất đắc dĩ nói: “Anh Khoát, người bên cạnh cậu là chị đại nhà tôi, chứ không phải kẻ bắt cóc đâu. Cười lên nào…”

 

Chương Vận Nghi cũng nhớ lại cảnh tượng lần trước khi cô chụp ảnh cho Trần Khoát ở đại hội thể thao. Cô quay đầu nhìn anh, không nhịn được cười rộ lên, ánh mắt cong cong đầy vui vẻ.

 

Trần Khoát không biết cô đang cười cái gì, nhưng cũng vô thức nhìn theo cô, trong mắt chỉ có mỗi cô. Bất giác, anh cũng nở một nụ cười nhẹ, dù vẫn khá hướng nội, nhưng ít nhất, lúc này, anh đang thoải mái và vui vẻ.

 

Thẩm Minh Duệ bỗng nhiên cảm thấy, khoảnh khắc này thật sự rất hòa hợp.

 

Cậu ấy học theo đúng phong cách của Chương Vận Nghi, nhanh chóng bấm máy, chụp lại khoảnh khắc ấy, để nó trở thành một bức ảnh được lưu giữ vĩnh viễn.

 



 

Đêm đó, gương mặt ai nấy đều rạng rỡ, những nụ cười sảng khoái không chút kiềm chế luôn thường trực trên môi.

 

Tiếng đập bàn, tiếng cười vang vọng ra ngoài cửa sổ, bay lên tận trời cao, rồi cũng sẽ vang vọng đến tương lai rất xa.

 

Những nam sinh trước đây chẳng ai để ý, không ngờ lại biết nhảy Street Dance, trông ngầu vô cùng.

 

Những nữ sinh nhút nhát ngày thường, hóa ra lại hát rất hay. Vừa đỏ mặt vừa cất giọng, tỏa sáng rực rỡ.

 

Có người muốn thể hiện kỹ năng múa côn nhị khúc, kết quả lại tự đánh trúng mình. Bộ dạng nhe răng trợn mắt, vẻ mặt buồn cười, làm cho mọi người phải ôm bụng cười lớn.

 

Điều khiến mọi người bất ngờ nhất trong buổi tối hôm đó chính là cô Triệu.

 

Đây là tiết mục cuối cùng, không ai có thể tưởng tượng được một giáo viên lúc nào cũng nghiêm túc như cô Triệu vậy mà lại biết chơi guitar! Thông thường, các thầy cô giáo hiếm khi tham gia liên hoan, nhưng lần này cô Triệu là do chính Chương Vận Nghi mời đến. Mấy chiếc bàn được xếp thành một vòng tròn, bốn mươi hai học sinh chen chúc ngồi xung quanh, nghe cô ấy chơi đàn mà không khỏi trầm trồ.

 

“Quá đỉnh! Cô Triệu của em ơi!”

 

Có người cố tình trốn dưới bàn, che miệng hét lên một tiếng.

 

Đã có người khơi mào, những người còn lại cũng lập tức hùa theo, hét ầm lên, náo nhiệt chẳng khác gì sở thú cả.

 

Khi buổi liên hoan sắp kết thúc, ai nấy đều tiếc nuối.

 

Chương Vận Nghi và Từ Thi Thi tranh thủ bắn pháo kim tuyến, những mảnh giấy lấp lánh rơi xuống dưới ánh đèn, đẹp như pháo hoa.

 

Mọi người đều nâng ly giấy, trong đó là nước trái cây, cùng nhau hô vang ——

 

“Chúc mừng năm mới ~~”

 

“Happy! New Year!”

 

Hai má Chương Vận Nghi đỏ bừng, vừa là vì nóng, vừa là vì phấn khích. Cô thật sự cảm thấy rất vui vẻ.

 

Cô vừa ngẩng đầu lên, qua những dải kim tuyến lấp lánh đang rơi, đã bắt gặp ánh mắt của Trần Khoát. Cô không khỏi nhoẻn miệng cười tươi. Bởi vì anh cũng giơ ly lên, cách không trung mà cụng ly với cô.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com