Sau tiết tự học buổi sáng, lớp 3 náo nhiệt hẳn lên.
Chương Vận Nghi vừa ăn sáng xong, lững thững đi bộ quay lại lớp học, cơn buồn ngủ lại ập đến. Cô chẳng buồn chống cự để lấy lại tinh thần, mà thò tay vào hộc bàn lấy ra chiếc gối hình chữ U, chuẩn bị ngủ thêm mười phút nữa. Nhưng ngay lúc cô vừa đặt đầu xuống, cán bộ lớp Tôn Khải Toàn đã lặng lẽ thần không biết quỷ không hay xuất hiện với cuốn sổ trên tay, nhẹ giọng hỏi: “Chương Vận Nghi, cậu có khát không? Tôi đi mua cho cậu chai hồng trà đá nhé?”
“...” Chương Vận Nghi bị giật mình suýt nữa thì ngã khỏi ghế, vỗ vỗ ngực trách móc cậu ấy: “Sao cậu đi đường mà chẳng có tiếng động gì thế?!”
Tôn Khải Toàn lật cuốn sổ của mình ra, mặt dài thượt: “Người đã sắp chết rồi thì làm gì còn tiếng động nữa.”
Sớm biết vậy thì cậu ấy đã chẳng xung phong làm cán bộ môn Thể dục rồi.
Chuyện tốt thì chẳng đến lượt cậu ấy, nhưng mà cứ đến đại hội thể thao mỗi năm là lại giao cho cậu ấy phụ trách. Cho dù là cán bộ lớp thì cũng không thể trâu bắt chó đi cày, không thể ép người khác đăng ký tham gia thi đấu mà không hỏi ý kiến chứ? Năm nào cũng phải đi năn nỉ cầu xin, thế này thì còn gì là bạn học nữa chứ, đây rõ ràng là liệt tổ liệt tông của cậu ấy rồi!
Chương Vận Nghi nghe vậy mà da đầu tê dại.
Cô chỉ muốn tránh đi thật xa, không hiểu sao lại bị cậu ấy nhắm trúng nữa.
Cô cố ý ngáp dài làm bộ mệt mỏi: “Vậy cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, nhìn tớ mà xem, lúc nào cũng thấy thiếu ngủ đây này.”
Thời học sinh có rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp, nhưng vụ đăng ký thi đấu thể thao thì thôi miễn đi. Cô không lấy cớ đâu, bây giờ cô thật sự rất yếu, không thể chịu nổi một đòn. Bảo cô hăng hái tràn trề sức sống mà chạy bộ nhảy cao nhảy xa thì có khác gì đang làm khó nhau đâu? Hơn nữa, cô cũng chẳng có chút năng khiếu thể thao nào cả, chỉ tổ kéo thành tích của lớp xuống thôi. Thế thì không được, danh dự của lớp 3 mới là quan trọng nhất!
Tôn Khải Toàn cười lạnh hai tiếng: “Chị đại à, sắc mặt cậu vẫn còn đang hồng hào, vạn người mê kia kìa.”
Cô mà yếu ớt hả? Vậy thì cậu ấy là người sắp chết đây này.
Chương Vận Nghi phản bác ngay: “Đâu có!”
Không thấy cô bị mấy môn học hành hạ đến mức không ra hình người rồi à?!
Mềm không được thì phải cứng thôi. Tôn Khải Toàn gõ nhẹ cây bút lên cuốn sổ, nghiêm túc đề nghị: “Thôi nào, tôi cũng đâu bảo cậu phải chạy 800m đâu. Như vậy đi, cũng không là người ngoài gì, tôi đã xem cậu như người một nhà rồi. Ném tạ nhé, cậu nhận đi.”
“Không đời nào.” Chương Vận Nghi lập tức từ chối.
Cô có ám ảnh tâm lý với môn ném tạ, vừa thấy vẻ mặt méo xệch của Tôn Khải Toàn, cô suy nghĩ một chút rồi nhượng bộ: “Thật sự không được đâu, thôi chạy tiếp sức 100m đi.”
Tôn Khải Toàn lắc đầu: “Suất đó bị tranh hết từ lâu rồi.”
Trần Khoát đi từ cửa sau vào, phải đi qua đường này, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Tôn Khải Toàn đang chặn trước bàn học của Chương Vận Nghi này. Nhìn cuốn sổ trên tay đối phương, anh lập tức hiểu ra vấn đề. Anh bước tới, đứng bên cạnh bàn, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Không ngoa khi nói rằng, khoảnh khắc này, cả Chương Vận Nghi lẫn Tôn Khải Toàn đều thấy như gặp được người thân.
Chương Vận Nghi phản ứng nhanh hơn, lập tức mách ngay: “Lớp trưởng, cậu ấy ép tớ đi thi ném tạ! Tớ hoàn toàn không hề biết ném, bây giờ học cũng không kịp nữa rồi!”
Tôn Khải Toàn cũng không cam lòng chịu thua: “Đại hội thể thao, ai cũng phải góp sức vì tập thể chứ!”
“Ai bảo tớ không đóng góp?” Chương Vận Nghi không phục: “Tớ có viết bản thảo mà, tớ sẽ đi hò hét cổ vũ cho các cậu!”
Không ai viết lời động viên nịnh nọt xuất sắc hơn cô, cũng không ai có giọng hò reo vang dội hơn cô.
Trần Khoát đưa tay: “Đưa tôi xem nào.”
Tôn Khải Toàn lập tức đưa sổ cho anh.
“Chỉ còn ném tạ thôi à?” Trần Khoát hỏi Tôn Khải Toàn, rồi lại nhìn Chương Vận Nghi: “Chắc là cậu ấy thật sự không biết ném đâu.”
Sau khi hỏi khắp nơi mà không ai chịu tham gia, Tôn Khải Toàn cũng thật sự hết cách: “Bây giờ phải làm sao đây? Trước đó đã có người đăng ký rồi, nhưng sáng nay cậu ấy lại bảo là mình bị trẹo cổ, không tham gia được nữa.”
Chương Vận Nghi cũng cảm thấy hơi khó xử, đang do dự xem có nên tham gia cho đủ quân số không. Nhưng cô lại sợ mình đăng ký rồi, cuối cùng đi thi lại xếp hạng chót, chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Trần Khoát suy nghĩ một chút, rồi nói: “Cậu thử hỏi Chu An Kỳ thử xem, xem cậu ấy có chịu đồng ý không.”
Kiện tướng thể dục Chu An Kỳ đến rất nhanh. Cô ấy không có ý kiến gì về việc thi ném tạ cả, đối với cô ấy thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi: “Nhưng thời gian của tớ không khớp, tớ với Nhậm Tư Mẫn còn phải lo hậu cần nữa.”
“Vậy thì để tớ lo hậu cần giúp cậu, có được không?” Chương Vận Nghi lập tức nắm lấy tay Chu An Kỳ, “Không có ai hiểu hậu cần hơn tớ đâu!”
Vừa hay Chu An Kỳ vốn cũng không muốn lo những việc linh tinh như phát nước, phát đồ bổ sung năng lượng cho người ta. Nghĩ đến chuyện đó thôi là cô ấy đã cảm thấy đau đầu, đang lo không biết kiếm ai làm thay, nay lại có người chủ động nhận, cô ấy lập tức đồng ý ngay: “Được chứ!”
Tôn Khải Toàn: “?”
Cậu ấy gãi gãi đầu, vậy cũng được à? Chuyện này cứ thế mà xong rồi sao? Cậu ấy mơ mơ hồ hồ bỏ đi, Chu An Kỳ cũng đi lấy nước, không bao lâu sau, trước bàn học của Chương Vận Nghi chỉ còn lại Trần Khoát. Cô ngồi, anh đứng, muốn nhìn anh thì phải ngước lên.
Trần Khoát nhìn cô, hỏi: “Không phải nói đã đăng ký nhảy cao hay nhảy xa rồi sao?”
Trong lòng anh đã biết thừa rồi, anh đã xem danh sách mấy lần rồi, căn bản là không hề thấy tên cô, nhưng vẫn muốn trêu cô.
Ơ này...
Chương Vận Nghi rất muốn biện minh, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến hình tượng trung thực chính trực của mình. Cô ngẩng lên, nhìn thấy nét trêu chọc trên mặt anh, lập tức bật cười: “Lớp trưởng, biết rồi thì cũng đừng nói toạc ra chứ!”
Trần Khoát cũng buồn cười.
Lúc quay về chỗ ngồi của mình, tâm trạng anh vẫn còn rất thoải mái.
-
Ánh mặt trời buổi sáng sớm, ánh chiều tà buổi hoàng hôn, một ngày trôi qua rất nhanh, dường như chỉ cần chớp mắt một cái là hết. Mỗi ngày của năm cuối cấp đều giống như copy paste vậy.
Chương Vận Nghi và Đới Giai gặp được người quen là Mễ Hinh ở trong căng tin. Ba người trò chuyện rôm rả rồi cùng nhau quay lại lớp 3. Không biết có phải là ảo giác của mình không, nhưng Chương Vận Nghi luôn cảm thấy hôm nay Mễ Hinh rất kỳ lạ, ánh mắt nhìn cô có chút khác thường.
Khiến cô không khỏi nghi ngờ liệu trên mặt mình có dính gì không.
Mễ Hinh vừa cười vừa thầm cảm thán trong lòng, nhìn không ra cái thằng nhóc đó lại là một người mê cái đẹp, vừa chậm nhiệt vừa mê sắc, hết thuốc chữa rồi.
Đang nói chuyện, Mễ Hinh nhiệt tình biết Chương Vận Nghi dạo này đang đau đầu vì chuyện học hành, lập tức chia sẻ cho cô một số kinh nghiệm rất hữu ích, hoàn toàn không giấu diếm gì cả. Chương Vận Nghi ghi nhớ lại hết, dù sao thì Mễ Hinh cũng là học sinh giỏi ban xã hội, thi đại học xong còn đỗ vào Đại học Sư phạm Bắc Kinh nữa.
Kinh nghiệm của học sinh giỏi chưa chắc đã áp dụng được, nhưng ghi nhớ cũng không có gì xấu cả.
Cô lắng nghe rất nghiêm túc.
“Chương Vận Nghi...” Mễ Hinh đột nhiên dừng lại, rất muốn đưa tay ra véo má cô rồi xoa xoa một cái, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.
“Hả?”
Chương Vận Nghi còn chưa kịp hỏi cô ấy muốn nói chuyện gì, thì đã thấy Trần Khoát bước vào lớp, bèn nhắc nhở Mễ Hinh: “Lớp trưởng về rồi kìa.”
Mễ Hinh đến lớp 3 chính là để tìm Trần Khoát, muốn nói chuyện, tâm sự tuổi mới lớn. Cô ấy quay đầu lại, thấy Trần Khoát và Phí Thế Kiệt đang bá vai bá cổ đi vào, lập tức lập tức giơ tay vẫy mạnh: “Trần Khoát, em tìm anh có chuyện, ra ngoài nói một chút đi!”
Trần Khoát liếc mắt nhìn sang bên này, không biết các cô vừa nói chuyện gì mà cười vui vẻ như thế.
Mặc dù anh cũng không rõ Mễ Hinh đang úp úp mở mở cái gì, nhưng vẫn lặng lẽ quét mắt nhìn Chương Vận Nghi một cái, rồi đi ra hành lang, nhìn về phía Mễ Hinh giọng điệu bình thản: “Chuyện gì, nói đi.”
“Cũng không có chuyện gì to tát đâu.”
Mễ Hinh đã nhịn cả một ngày mới tìm đến đây, chẳng thèm để ý đến cái bộ dạng thờ ơ không thèm để ý cái gì mười năm như một ngày của anh, thậm chí còn rộng lượng cười cười: “Nhóc con, em biết anh đang thích ai rồi.”
Cô ấy đang nắm trong tay bí mật lớn nhất của anh, cái bí mật mà anh ra sức che giấu, thậm chí còn không tiếc nguy hiểm mà bịa ra một người bạn hư cấu để giấu đi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi là cô ấy đã cảm thấy hưng phấn không chịu nổi. Hừ, anh cũng có ngày hôm nay à!
Những lời này truyền đến tai Trần Khoát, phản ứng đầu tiên của anh lại là theo phản xạ quay đầu nhìn về phía lớp học. Qua ô cửa sổ, ánh mắt anh rơi lên người Chương Vận Nghi, cô đang trò chuyện rôm rả với Đới Giai. Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của anh, cô cũng quay sang, vô tình chạm mắt với anh, sau đó nở một nụ cười.
Mễ Hinh tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh này mà suýt nghẹn chết tại chỗ.
Đúng là hiếm có khó tìm! Chỉ tiếc là nếu cô ấy biết trước sẽ có tình huống này, thì đã chuẩn bị điện thoại sẵn từ một phút trước, dí thẳng vào mặt anh mà quay lại khoảnh khắc quý giá này rồi.
Cô ấy hạ giọng trêu chọc anh: “Ây dô dô dô ~~”
Là ai lần đầu biết rung động đây? Là ai đã rơi vào lưới tình đây?
Trần Khoát bị tiếng hú quái dị kia kéo về thực tại, anh rời mắt đi, không tiếp tục nhìn Chương Vận Nghi nữa. Ánh mắt lạnh nhạt rơi xuống người Mễ Hinh còn đang dô dô dô, cau mày: “Em còn hú thêm tiếng nữa thử xem.”
“Em không hú nữa.” Mễ Hinh nháy mắt tinh quái, sau đó ho một tiếng: “Nhưng có điều kiện, đi siêu thị đi.”
Trần Khoát liếc cô ấy một cái, ánh mắt hờ hững, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Mễ Hinh siết chặt nắm tay hằm hè, hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải bào anh một trận cho đã. Hai người đi đến cầu thang, Trần Khoát bất ngờ dừng bước, rút từ ví ra tờ 50 tệ đưa cho cô ấy. Còn chưa kịp để cô ấy phản ứng, anh đã đánh đòn phủ đầu trước: “Chê ít thì khỏi lấy luôn.”
“Anh đúng là cái đồ keo kiệt!” Mễ Hinh vẫn nhanh tay giật lấy, nhưng đây không phải lý do chính khiến cô ấy đến đây hôm nay. Sợ anh lại đổi ý đòi lại, cô ấy lập tức nhét tiền vào túi rồi tiếp tục truy hỏi: “Nhưng mà sao lại thế này, bạn trai của Chương Vận Nghi —”
Cô ấy với Chương Vận Nghi cũng không thân thiết lắm, lại là chuyện riêng tư của người ta, nên cũng không tiện trực tiếp hỏi hay tìm Đới Giai để hóng hớt. Vậy nên cô ấy đã phải nhịn dữ lắm rồi.
“Không có.” Anh lập tức cắt ngang, “Cậu ấy không có.”
Mễ Hinh im bặt.
Cô ấy thật sự muốn đưa cho anh một cái gương để soi. Nhìn xem cái bộ dạng nhíu chặt lông mày, hệt như bị dìm nguyên thùng giấm chua nhưng vẫn phải chịu đựng của anh kia kìa.
Thôi được rồi, cô ấy cũng không muốn đâm thẳng vào tim anh nữa, lập tức đổi sang một câu hỏi có thể khiến anh vui vẻ hơn: “Vậy hai người là… ừm? Đang lén lút? Hẹn hò hả?”
Trần Khoát hơi khựng lại. Hai chữ “hẹn hò” làm anh ngẩn ra vài giây, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, không vui nói: “Không có chuyện đó, trong đầu em lúc nào cũng nghĩ mấy thứ linh tinh cái gì đấy.”
Mễ Hinh: “……”
Khoan đã, rốt cuộc thì ai mới là người đang nghĩ linh tinh vậy hả?
Cô ấy nổi đóa: “Anh dám nói cái chuyện hôm đó anh kể không phải là chuyện của anh, không phải là về cậu ấy không?”
Trần Khoát dùng ánh mắt không hiểu cô ấy đang nói cái quái gì mà nhìn cô ấy, hỏi ngược lại: “Anh nói là chuyện của anh lúc nào? Nói là chuyện về cậu ấy lúc nào?”
Anh nói với giọng hết sức đương nhiên: “Anh đã bảo là, chuyện đó là của một người bạn của anh, em đừng tưởng tượng quá đà.”