“Có nhiều người như vậy phía dưới đang nhìn, chơi thì không được mà không chơi cũng không được, anh Tần, anh nói chuyện này xem, đúng là trạng nguyên gặp phải lính quèn mà, không nói chuyện cho ra lẽ được rồi!”
Tần Hạc cau mày nói: “Đậu má, có mà người tài gặp lính quèn thì có, sau cậu còn ra vẻ nữa tôi bóp chết cậu!”
Cho dù Tần Hạc quen biết Hoàng Thử Lang nhiều năm, nhưng vẫn không chịu nổi hành vi ra vẻ của Hoàng Thử Lang, mỗi lần như vậy anh ta đều có ý muốn giết tên này.
Thực ra, vấn đề này tóm lại rất đơn giản, Hoàng Thử Lang nói rằng người ta gian lận nhưng không thể đưa ra bằng chứng, người ta muốn đánh cược với hắn để chứng minh sự vô tội của anh ta, kết quả là hắn không đủ can đảm nên đã gọi cho Tần Hạc cầu cứu.
Đó là một vấn đề đơn giản, thế mà hắn lại nói dông dài một tràng.
“Cậu qua đó trước đi, tôi sẽ qua đó ngay”.
Tần Hạc ra lệnh cho Hoàng Thử Lang.
“Vậy thì anh Tần, nhanh lên, anh biết không, những người có văn hóa như tôi không thể giao tiếp với loại cứ động cái là nói muốn giết người đâu”.
Hoàng Thử Lang vừa nói xong liền quay người bỏ chạy.