Trò Chơi Của Kẻ Thao Túng
Tôi ngồi trên đùi anh, trao cho anh một nụ hôn nồng cháy như một phần thưởng.
Người đàn ông càng thêm vui vẻ, một tay vuốt ve vòng eo thon của tôi, tay kia bắt đầu luồn vào trong áo.
Tôi giữ chặt bàn tay đang làm loạn của anh, vẻ mặt đầy tủi thân:
"Anh phải hứa với em, sau này phải dùng biện pháp an toàn, chúng ta không thể có thêm em bé nữa."
Anh ta cười như không cười:
"Em thực sự không muốn sinh cho anh một đứa con sao?"
"Không ạ! Em chưa từng kể với anh, mẹ em thực chất đã bị bố em hại chết, chính em cũng suýt nữa không qua khỏi."
"Tuổi thơ của em đã là một bi kịch, em không muốn con mình phải đi lại vào vết xe đổ đó."
Tư Đình Dật từng cho người điều tra lý lịch của tôi.
Chỉ biết cha tôi bạo hành, mẹ ruột mất sớm, sau đó tôi đến ở với dì.
Nhưng anh ta không biết, ở cái làng quê nghèo khó đó, đánh c.h.ế.t vợ không phải là tội đền mạng.
Mẹ tôi hiền lành, chăm chỉ, chỉ vì không thể sinh được con trai như ý muốn của bố tôi.
Chỉ cần không vừa ý, ông ta sẵn sàng trút giận lên bà bằng những trận đòn thừa sống thiếu chết.
Mùa đông năm ấy, nhà bác cả có thêm một đứa cháu trai.
Bố tôi trở về nhà với một bụng tức tối, không một lời báo trước đã lao vào đánh đập mẹ.
Tôi xông ra che chắn, liền bị ông ta túm tóc ném sang một bên.
Mẹ tôi vì muốn bảo vệ tôi, đã phải chịu đựng những trận đòn roi rất lâu.
Tối đó, bà bắt đầu chóng mặt và nôn ra máu.
Tôi hoảng sợ tột độ, muốn đưa mẹ lên thị trấn khám bệnh.
Nhưng lại bị bố tôi phát hiện, ông ta vác cuốc bổ thẳng vào chân tôi.
Ông ta gầm lên như một con quỷ dữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Con khốn, đừng hòng đưa mẹ mày đi trốn."
Mẹ tôi vì không được chữa trị kịp thời đã c.h.ế.t vì xuất huyết nội tạng, còn chân tôi cũng bị đánh gãy.
Bố tôi không cho tôi chữa trị, ép tôi nghỉ học để thay mẹ hầu hạ ông ta.
May mắn thay, cô giáo trẻ về làng dạy học năm đó đã bỏ tiền của, gắng sức giữ lại được đôi chân này cho tôi.
Cô ấy chỉ hơn tôi vài tuổi, nhưng đã nói với tôi rằng:
"Thế giới bên ngoài rộng lớn lắm, chỉ cần em nỗ lực, em sẽ mọc được cánh để bay đi."
Kể từ đó, tôi liều mạng học tập, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để thoát khỏi nơi địa ngục ấy.
Tư Đình Dật lặng lẽ nhìn vào đôi mắt ngấn nước của tôi:
"Sau này bố em thế nào?"
"Sau khi em rời đi, ông ta vẫn liên tục vòi tiền. Không đưa thì ông ta đến nhà dì em gây sự, em chỉ đành thỏa hiệp."
"Rồi sao nữa?"
"Ông ta nghiện rượu, lấy tiền mua rất nhiều rượu về uống, cuối cùng c.h.ế.t cóng trong một mùa đông lạnh giá."
Tôi cúi đầu, ra vẻ buồn bã:
"Em đã lo liệu hậu sự cho ông ta, dù sao đó cũng là bố của em!"
Một nụ hôn ấm áp nhẹ nhàng đáp xuống trán tôi.
"Thi Thần, em thật lương thiện. Thảo nào em không bao giờ so đo với Điềm Điềm."
Tôi suýt nữa đã bật cười thành tiếng.
Lương thiện? Nực cười.
Chính tôi là người đã dung túng cho thói nghiện rượu của ông ta.
Ông ta hại c.h.ế.t mẹ tôi mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn muốn đánh c.h.ế.t cả dì, vậy thì hãy để ông trời thu thập ông ta đi!
Tôi kể cho Tư Đình Dật nghe nhiều chuyện như vậy, không phải để chứng tỏ mình là kẻ lấy đức báo oán.
Mà bởi vì, sự đồng cảm có thể khiến một người đàn ông hạ thấp sự cảnh giác.
Hoàn cảnh gia đình của anh ta cũng giống tôi, tan nát đến không thể chấp vá.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com