Trò Chơi Của Kẻ Thao Túng

Chương 12



 

Khi vào cua, cô ta định tránh một chiếc xe đột ngột lao tới từ phía đối diện thì bàng hoàng phát hiện phanh đã mất tác dụng.

Trong một đêm mưa như trút nước, chiếc siêu xe trị giá hàng triệu đô lao thẳng xuống vực thẳm. Tan xương nát thịt.

Tôi không ngờ, người ra tay đầu tiên lại là Trần Bá.

Thực ra từ rất lâu trước đây, tôi đã điều tra ra một sự thật kinh hoàng.

Tưởng Điềm Điềm đã hại c.h.ế.t chính cháu gái ruột của Trần Bá.

Cô ta dùng một viên kẹo, dụ dỗ cô bé ba tuổi đi về phía hồ bơi, rồi trơ mắt đứng nhìn cô bé chìm dần.

Tưởng Điềm Điềm nghĩ rằng không ai biết, thậm chí còn giả nhân giả nghĩa an ủi Trần Bá rằng người c.h.ế.t không thể sống lại.

Trần Bá là một người thật thà, đã làm việc cho nhà họ Tư cả đời.

Ông muốn báo thù nhưng không có bằng chứng, lại sợ người thân của mình bị Tư Đình Dật trả thù.

Ông chỉ có thể nén giận, chờ đợi thời cơ.

Tôi phát hiện ông đã lắp thiết bị nghe lén trong xe của Tư Đình Dật, nên đã đề nghị liên thủ.

Cho đến lúc chết, Tưởng Điềm Điềm cũng không thể ngờ, những người tưởng chừng không liên quan như chúng tôi, lại từng người một căm hận cô ta đến tận xương tủy.

Trần Bá bị ung thư, biết mình không còn sống được bao lâu.

Ông đã thừa dịp Tư Đình Dật không để ý, trước khi Tưởng Điềm Điềm ra nước ngoài, đích thân tiễn cô ta một đoạn đường cuối.

Tôi thở dài.

Cho dù không g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, những bằng chứng g.i.ế.c người mà chúng tôi thu thập được cũng đủ để cô ta phải ngồi tù mục gông.

Trần Bá ho dữ dội, phun ra một ngụm máu:

"Không sao. Nếu trời không trừng trị ác nhân, vậy thì để lão già này thay trời hành đạo."

"Thà để nó c.h.ế.t một lần cho xong, còn hơn để nó có cơ hội được cứu ra khỏi tù."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi cảm nhận được nỗi hận trong lòng ông.

Nhiều năm trước, Tưởng Điềm Điềm say rượu lái xe gây tai nạn c.h.ế.t người.

Sự việc đã bị một cô gái tên Lý Bình nhìn thấy.

Lý Bình không nhận hối lộ, cũng không chịu rời khỏi Hồng Kông.

Cô chỉ muốn kẻ thủ ác phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Sau khi Tưởng Điềm Điềm tìm kẻ khác nhận tội thay, trong cơn tức giận, cô ta đã bán Lý Bình sang Miến Bắc.

Trong những cơn say, cô ta còn huênh hoang với đám bạn bè:

"Những đứa nào đắc tội với các cô, cứ giao hết cho tôi."

"Đám đàn em của ba tôi trước khi mất có thế lực rất lớn ở Miến Bắc, có thể giúp các cô g.i.ế.c người trước, còn quả thận thì có thể bán lấy một khoản tiền."

Thật đáng thương cho Lý Bình, đến c.h.ế.t cũng không thể trở về quê hương.

Những điều này, là rất lâu sau tôi mới điều tra ra được.

Hầu như không ai biết, chị Bình, chính là cô giáo từng đến làng chúng tôi dạy học.

Một cô gái lương thiện và xuất sắc như vậy, đã phải vừa học vừa làm để thi đỗ vào cao học ở Hồng Kông.

Chỉ vì tận mắt chứng kiến Tưởng Điềm Điềm g.i.ế.c người, mà cả cuộc đời đã bị hủy hoại.

Người vì mọi người mà ôm củi sưởi ấm, không đáng phải c.h.ế.t cóng trong gió tuyết.

Khi biết tin Tưởng Điềm Điềm chết, Tư Đình Dật đã sững người rất lâu.

Nhưng đây không phải lần đầu cô ta lái xe gây tai nạn.

Vì vậy, anh ta không cho người điều tra sâu hơn.

Chiếc xe sang lao xuống vực đó, anh ta chỉ bảo Trần Bá thông báo cho người đến xử lý hiện trường.

Anh ta không để tâm cũng là điều bình thường.

Não và cơ thể đều bị thương, ý thức không thể tập trung cao độ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com