Đúng lúc ấy, một tiếng reo đầy quen thuộc đột nhiên vang lên.
“Chị Ương Ương, trùng hợp ghê, chị cũng ở đây à?”
08
Tôi quay đầu lại.
Chỉ thấy Tống Ly che miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi.
Bên cạnh cô ta là Ôn Kỳ với gương mặt u ám.
“Chị Ương Ương, bọn em… không làm phiền chị chứ?”
Tống Ly tỏ vẻ bất an, bấu lấy ngón tay, lo lắng nhìn tôi và Hạ Thâm, như thể vừa bắt gặp một bí mật kinh thiên động địa.
“Tất cả là lỗi của em, nghe người ta nói quán lẩu Trùng Khánh này chính gốc, nên kéo tổng giám đốc Ôn tới. Không ngờ lại gặp chị ở đây… xin lỗi nhé.”
Chậc.
Màn diễn vụng về bất ngờ này thật khiến tôi phải bật cười.
Thế nên, tôi nhướng mày, dịu dàng hỏi lại:
“Đã biết làm phiền người khác, còn không mau cút, cứ phải lấn tới làm gì?”
Có lẽ không ngờ tôi lại thẳng thừng đến thế, sắc mặt Tống Ly lập tức tái nhợt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó tội nghiệp nhìn về phía Ôn Kỳ, viền mắt đỏ hoe.
“Xin lỗi tổng giám đốc Ôn, hình như em lại khiến anh gặp rắc rối rồi…”
Dạ dày của Ôn Kỳ không tốt, không ăn được đồ cay.
Vậy mà hôm nay lại đến quán lẩu Trùng Khánh này, xem ra anh ta thật sự để tâm đến Tống Ly.
Người như anh ta, một khi đã để tâm đến ai, thì luôn bênh vực người đó đến cùng.
Thế nên tôi nhìn mấy bát nước chấm trước mặt, nghiêm túc suy nghĩ xem lát nữa nếu anh ta phát điên lên, thì nên hất bát nào vào mặt anh ta.
Nhưng Ôn Kỳ lại dường như không nghe thấy lời Tống Ly.
Mà đi thẳng đến trước mặt tôi, nắm chặt cổ tay tôi, từng chữ từng chữ nghiêm giọng chất vấn:
“Trình Ương, ai cho phép em gặp riêng cậu ta?”
09
Ôn Kỳ rất ghét Hạ Thâm.
Năm hai đại học, sau trận tranh biện, Hạ Thâm tiện tay mở nắp chai nước đưa cho tôi, đúng lúc bị Ôn Kỳ bắt gặp.
Trên đường về, anh đã bảo tôi rút khỏi đội tranh biện.
“Ương Ương, tránh xa thằng nhóc nhà họ Hạ kia.”
“A Kỳ, chỉ là một chai nước thôi mà, anh Hạ là thầy hướng dẫn của tụi em, anh ấy cũng đưa nước cho người khác nữa mà.”
Tôi nắm tay anh, lắc lắc, cười nói: “Hơn nữa, người em thích chỉ có mình anh thôi.”
Nhưng Ôn Kỳ lại vô cùng cứng rắn.
Anh nhất quyết bắt tôi rút khỏi đội.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau.
Ôn Kỳ hoàn toàn mặc kệ tôi.
Ban đầu tôi còn chủ động dỗ anh, đến cuối cùng trong lòng cũng thấy tủi thân, dứt khoát chẳng thèm quan tâm nữa.
Cuối cùng, vẫn là Ôn Kỳ chịu cúi đầu trước.
Anh gối đầu lên vai tôi, giọng trầm thấp nói:
“Xin lỗi, Ương Ương. Chỉ là anh không thích ánh mắt cậu ta nhìn em.”
Khi ấy, Ôn Kỳ đang trong giai đoạn khởi nghiệp.
Tay trắng lập nghiệp ở Thượng Hải, va vấp khắp nơi, nhưng vẫn cố gắng đem đến cho tôi những điều tốt nhất.
Trong căn hầm chật hẹp, gương mặt ngang tàng của anh cũng hiện lên vài phần tiều tụy.
Tôi thấy nhói lòng.
“A Kỳ, trong lòng em chỉ có anh, không có ai khác. Nhưng trong đội tranh biện có bạn bè và đồng đội của em, hiện giờ đã vào đến vòng chung kết toàn tỉnh, em không thể rút lui vào lúc này được.”
Ôn Kỳ ôm lấy tôi, thì thầm nói:
“Vậy em hứa với anh, tuyệt đối không được ở riêng với Hạ Thâm, kể cả đi ăn cũng không.”
Ánh đèn lờ mờ trong hầm dần dần chồng lên ánh đèn lồng đỏ nơi quán lẩu.
Người anh khóa trên từng khiến Ôn Kỳ kiêng dè năm ấy, giờ đây đang đứng chắn trước mặt tôi, ánh mắt trầm tĩnh lạnh lùng.
Hạ Thâm liếc nhìn Tống Ly đang luống cuống bên cạnh, ánh mắt có phần sâu xa, nửa cười nửa không nói:
“Ôn Kỳ, về khoản 'vừa ăn cướp vừa la làng', thật sự không ai giỏi bằng anh.”