Trong phòng, không một ai dám hé răng. Hoàng đế lại tiếp lời: "Trẫm thương các ngươi là những đứa trẻ mồ côi sau vụ án Giang Châu U Châu, cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của các ngươi, lại thêm việc các ngươi đã giúp trẫm phá được vụ án tham nhũng trong khoa cử, công lao và ta lỗi xem như bù trừ, nên trẫm tha cho các ngươi một mạng."
Hoàng đế lại đột ngột ho sù sụ, sau cơn ho, người gọi tên ta: "Thẩm thị."
Ta vội vàng quỳ xuống: "Dân nữ có mặt."
"Trẫm vốn định ban cho ngươi cái chết, để giữ trọn vẹn danh tiết của một người nữ nhân trinh liệt. Nhưng Khâm Thiên Giám đã cầu phúc cho trẫm, khuyên trẫm bớt gây thêm ta ác. Quý phi cũng khuyên trẫm rằng: Trời có đức hiếu sinh. Trẫm có thể tha cho ngươi một mạng, nhưng từ nay về sau ngươi phải vào chùa Hộ Quốc, ngày ngày cầu phúc cho thiên hạ, suốt đời không được tái giá."
Giang Hàn Nghiên định phản đối, ta liền giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn: "Thần nữ xin tuân chỉ."
Mưa móc sấm sét, tất cả đều là ân huệ của trời cao.
Năm năm ta sống ở Hộ Quốc Thiền Tự. Tiêu Cảnh Minh đôi lần đến thăm, nhưng giữa chúng ta hắn còn lời nào để nói. Hắn ngồi bên cạnh cái giếng khô trong chùa, có khi ngồi cả nửa ngày, chỉ lặng lẽ nhìn ta chẻ củi, giặt giũ.
Giang Hàn Nghiên thường xuyên ghé thăm, mang đến cho ta vài món bánh ngọt, cành hoa tươi. Cứ như ngày xưa ở cái sân nhỏ trên núi U Châu, mỗi lần ta đến thăm hắn vậy.
Mỗi lần Giang Hàn Nghiên đến, hắn đều kể rất nhiều chuyện: "Hoàng đế muốn phế truất thái tử rồi."
"Hoàng đế bệnh nặng lắm."
"Hoàng đế lại không phế truất thái tử nữa."
"Hoàng đế đã băng hà rồi."
"Thái tử đã lên ngôi, quý phi trở thành thái hậu rồi."
Hôm ấy Giang Hàn Nghiên đến, đưa ta xuống núi, đến một khu nhà hoang tàn ở ngoại thành. Chúng ta bước vào, một người nữ nhân tóc tai rối bời, hai tay bị trói chặt.
Đó là Trưởng công chúa. Tiêu Du, phò mã cũ của nàng, đứng bên cạnh, tay cầm dải lụa trắng.
Trưởng công chúa thấy chúng ta liền gào thét: "Sao hoàng thượng lại che chở cho con tiện nhân quý phi kia? Chính nó đã hạ độc g.i.ế.c hoàng thượng! Ta chỉ lợi dụng khoa cử để kiếm chút tiền, còn quý phi kia thì muốn cướp mạng hoàng thượng!"
Giang Hàn Nghiên bước ta, siết chặt cổ nàng: "Ngươi biết quá nhiều chuyện rồi, thái hậu muốn ngươi phải c.h.ế.t ngay hôm nay."
Tiêu Du quàng dải lụa trắng lên cổ nàng, thắt chặt lại. Trưởng công chúa nghẹn thở, vùng vẫy một hồi rồi toàn thân co rúm.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, nàng rơi nước mắt, nhìn Tiêu Du nói: "Ta dù có ngàn vạn lỗi lầm, nhưng có bao giờ thật lòng phụ bạc ngươi đâu? Sao ngươi có thể đối xử với ta như thế này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói rồi, bà mang theo nỗi hận không nguôi mà lìa đời. ta châm lửa đốt cháy khu nhà hoang đó. Trong ánh lửa bừng bừng, ta như thể trở lại Thẩm phủ năm mười hai tuổi.
"Phụ thâm, mẫu thân, Vân Nương, cuối cùng chúng con cũng đã trả được thù cho người rồi."
Trong đình nghỉ mát ngoài thành, Tiêu Du nhìn Giang Hàn Nghiên: "Nghiên nhi, giặc Khương Nhung kéo đến xâm lược, Tiêu Cảnh Minh đã tự xin đi trấn giữ biên cương, ta cũng định đi theo nó, làm quân sư cho nó."
"Đi đường bình an."
"Ta đi lần này, không biết còn có cơ hội gặp lại không. Trước khi đi, con có thể gọi ta một tiếng phụ thân được không?"
Giang Hàn Nghiên quay lưng đi: "Ta chỉ có mẫu thân, không có phụ thân."
Hắn vẫn luôn ghét Tiêu Du, mỗi lần gặp mặt đều lạnh lùng. Tiêu Du im lặng một lát, rồi quay sang nhìn ta, lấy ra hai món đồ: "Tiêu Cảnh Minh nhờ ta đưa cho con, đây là thư hòa ly, còn đây là ngọc bội mà phụ mẫu con để lại. Tiên hoàng đã từng ra lệnh con không được tái giá, nhưng giờ tiên hoàng đã băng hà rồi, con có thể tự do tái giá. Nó sắp đi rồi, cũng không biết phải nói gì khi gặp con, nên không đến nữa."
Ta đưa tay nhận lấy: "Hai người... giữ gìn sức khỏe."
"A Ý," Tiêu Du lại gọi ta: "Ta thật có lỗi với con, phụ mẫu con đã có ơn với ta, vậy mà ta lại gây ra họa diệt môn cho họ."
"Công công," ta vẫn gọi ông là công công, "Người có lỗi là Trưởng công chúa. Xin người và Tiêu Cảnh Minh hãy hướng về phía trước."
Trên chiếc bàn đá trong đình có đặt một cây đàn. "A Ý, ta có một thỉnh cầu cuối cùng. Con có thể đàn lại một lần khúc [Thanh Ngọc Án] được không? Bản nhạc của Vân Nương, ta đã hơn hai mươi năm rồi chưa được nghe lại."
Tiếng đàn lần đầu vang lên, Tiêu Du nước mắt tuôn rơi. Tiếng đàn lần thứ hai, Tiêu Du bật khóc thành tiếng: "Vân Nương ơi!"
Tiếng đàn lần thứ ba, Tiêu Du loạng choạng bước đi.
Người đẹp tặng ta gấm vóc lụa, lấy gì báo đáp án Thanh Ngọc. Năm ấy, Vân Nương đâu chỉ tặng Tiêu Du gấm vóc lụa, mà lại không đợi được chiếc án Thanh Ngọc của hắn.
Tiếng đàn lần thứ tư, trời đã nhá nhem ta, những ngôi nhà ở ngoại ô kinh thành dần dần lên đèn.
Tiếng đàn lần thứ năm, ta chợt ngoảnh đầu lại, Giang Hàn Nghiên vẫn ở đó, nơi ánh đèn hiu hắt. Cũng may mắn thay, chúng ta đều giữ một tấm lòng son sắt, vượt qua bao gian nan thử thách, để hôm nay có thể nắm tay nhau, cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.