Tri Xuân Thu

Chương 13



36.

Đêm khuya vắng lặng, ta cùng Triệu Diễn tránh xa hộ vệ, đi vào con ngõ nhỏ bên cạnh Trình phủ. Chuẩn bị rời đi thì nghe tiếng ho khẽ bên cạnh.

Tiết Uyển Oánh khoanh tay nhìn chúng ta, hỏi: "Hai người đi đâu thế? Ta cũng muốn đi cùng."

Nàng hếch cằm, chỉ vào chiếc xe ngựa phía sau.

"Ban ngày ta đổi xe khác rồi, không sợ ai để ý."

Hắn cau mày, ta nhanh chân bước lên xe trước. Dù mục đích của phủ Bình Dương Hầu là gì, chí ít trong chuyện đối phó với Trình gia, họ hoàn toàn đáng tin. Tiết Uyển Oánh lườm ta một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Đi đâu cũng phải mang theo nàng, thật phiền phức."

Nhưng không lâu sau, nàng cũng không còn tâm trạng để giận hờn ta nữa. Cảnh tượng ở bãi đất hoang phía nam thành, ta nghĩ cả ba người chúng ta đời này cũng khó mà quên được.

37.

Trên vùng đất khô cằn nứt nẻ nứt nẻ ấy, hóa ra lại giấu tới mấy ngàn người. Hay nói đúng hơn, đó không phải bãi đất hoang, mà là bãi chôn tập thể do Trình gia tạo nên.

Không khí nồng nặc mùi thối rữa, từng lớp xương trắng chất đống thành đồi nhỏ. Những người sống sót thì hoàn toàn không hay biết. Họ gầy đến mức khiến người ta sợ hãi, ánh mắt vô hồn ngồi bệt xuống đất, chẳng phân biệt nổi đâu là người đâu là xác chết.

Có trẻ con còn nhặt cỏ khô dưới đất nhét vào miệng, cố nuốt rồi lại nôn ra, đám cỏ khô dính lẫn cả m.á.u tươi. Nhưng ban ngày, Trình Tuần dẫn ta đi trong thành, lại thấy cảnh tượng ngăn nắp, người dân được mặc đồ cũ, xếp hàng lãnh cháo.

Mọi người cắm đũa không đổ, ai cũng khen ngợi Trình đại nhân biết thương dân. Nhưng ngay khi ta nắm lấy tay "nạn dân" đó, lập tức nhận ra có điều không đúng.

Người nông dân thật sự sao lại có bàn tay mềm mại tinh tế đến thế?

38.

Tiết Uyển Oánh sửng sốt nói: "Bọn họ... họ... nhiều người còn tỉnh như vậy."

Ta nhìn nàng: "Họ sợ ngủ quên thì sẽ bị ăn thịt."

Nàng như bừng tỉnh, mở to mắt nhìn miếng thịt trong miệng một người bên cạnh. Nàng run rẩy, gần như muốn hét lên. Ta nghe tiếng vó ngựa từ phía xa, vội bịt miệng nàng lại, lẩn vào bóng tối bên cạnh cùng Triệu Diễn.

Gia đinh Trình gia cưỡi ngựa to lớn, dùng roi thúc đẩy thêm đám người mới tới. Họ vừa nói cười vui vẻ, vừa ném vào đống xác c.h.ế.t từng người một.

"Những kẻ gây rối đều đã kéo đến rồi đúng không? Đừng để lại có một tên huyện thừa nào lại chạy lên kinh thành để tố cáo nữa đấy."

"Sợ cái gì, Nhị hoàng tử đã nhận ngân phiếu của lão gia, đến đây cũng chỉ làm bộ làm tịch thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cũng đúng. Nhị hoàng tử chẳng có quyền lực gì, không so được với Thái tử và Hoàng hầu của chúng ta đâu. Hắn dám mà điều tra thật sao!"

Mấy người vừa nói xong, nhanh chóng dắt người đi mất. Tiết Uyển Oánh bước tới vài bước, bỗng giẫm phải vật gì đó. Một người đàn ông mù mắt, miệng há rộng, đầu móng tay cào sâu vào đất, cố gắng bò về phía chúng ta.

Ta lấy ra viên thuốc trong tay, nhét vào miệng người đó. Người đó nhìn ta đầy biết ơn rồi nói bằng giọng khàn khàn nói:

"Một, một thạch lương thực... tám đấu cát…”

“Trình gia thưởng, thưởng... vàng... mưa, tưới cho xương trắng... nở... hoa đỏ..."

Nói xong, người đó trút hơi thở cuối cùng.

39.

Một thạch lương thực, tám đấu cát. Mưa vàng do Trình gia thưởng, tưới trên xương trắng, nở ra hoa hồng.

Trình Tuần tham ô ngân sách triều chính, lại trộn cát vào lương thực, nấu thành cháo loãng ban cho dân nạn. Dân đói không đủ ăn, thậm chí đến bước đường cùng đổi con cho nhau mà ăn.

Lòng dân d.a.o động, rốt cuộc bách tính không thể chịu nổi, bèn đến Trình phủ cầu xin. Mà Trình Tuần hoặc là không làm hoặc là làm tới cùng, lập tức đuổi dân nạn ra vùng đất hoang, để mặc tự sinh tự diệt.

Mấy huyện trực thuộc Ung Châu đến một hạt gạo cũng không thu được. Phần lớn quan lại đều cấu kết với Trình gia. Kẻ không tuân phục, hoặc bị cưỡng bức, hoặc bị dụ dỗ. Chỉ có Huyện thừa Bình Độ, lê lết tấm thân thấm m.á.u đến kinh đô tấu trình.

40.

Sau khi Triệu Diễn trở về, trong phòng sáng đèn suốt cả đêm. Dẫu cảnh tượng phía Nam thành quận đau lòng, sang ngày Trình Tuần lại dẫn đám đám người chúng ta đến xem cảnh tượng khác.

Sáng sớm tinh mơ, Trình Tuần mời ngồi trên ngọc liễn mạ vàng khảm ngọc, nói sẽ đưa Nhị hoàng tử đến một nơi tốt. Tiết Minh dò hỏi một câu, có phải còn xem nạn dân ở vùng phía dưới không?

Trình Tuần liền dúi vào tay hắn mấy ngân phiếu, bảo:

“Tiết địa nhân cùng điện hạ đường xa vất vả, có thể về trình bẩm tình hình ở huyện Ung với Hoàng thượng là đủ rồi, đâu cần mệt thân xem hết?”

Tiết Minh cúi đầu, lập tức ngậm miệng. Dọc đường đi, ngựa hí vang, kèn trống vang rền dẹp đường, cờ hiệu “Phủ Ung Châu” phấp phới, hộ vệ rầm rộ, uy thế vô cùng.

Trình Tuần quả là Hoàng đế đất Ung Châu. Đến nơi, mọi người cơ hồ đều sợ đến ngây người. Đã gần tháng tám nhưng ngọc bạch điêu khắc môn đình, đủ các loại mẫu đơn quý giá rực rỡ khoe sắc!

Trình Tuần vô cùng đắc ý mà nói: “Nơi này gọi Hoàng Kim Viên, Trình mỗ hao tâm tổn sức xây dựng hai năm mới hoàn thành.”

Không ngờ tới giữa đất Ung Châu, thế mà Trình Tuần lại xây vườn mẫu đơn trăm mẫu như thế.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com