"Tại sao... chẳng lẽ ta thực sự không phải con ruột?"
Nhưng kết quả điều tra lại càng khiến hắn tuyệt vọng hơn.
Hắn chính là con ruột.
Mọi chuyện xảy ra, đơn giản chỉ vì mẫu thân thiên vị Nhị đệ mà thôi.
Từ đó, Ngụy Cẩn Phong như mất đi linh hồn, ngày ngày bám riết trong viện của ta.
Lúc thì uống rượu, lúc lại nằm dài trên tháp ngẩn ngơ.
"Trong cả cái Hầu phủ này, chỉ có nơi này... là khiến ta cảm thấy an toàn nhất...
Xin nàng đừng đuổi ta đi..."
Ta không có thói quen đánh kẻ sa cơ, nhưng cũng thực sự chướng mắt hắn.
Hôm nọ, hắn lại say mềm, ta liền sai người vác cả người lẫn tháp sang phòng nhỏ bên cạnh.
Hắn nằm đó, rên hừ hừ như con lợn chết.
Ta khoanh tay nhìn hắn, chán ghét thở dài:
"Nếu ta là mẹ ngươi, ta cũng chẳng muốn thương nổi một đứa con trai vừa ngu xuẩn, vừa nhu nhược như ngươi đâu."
14
Ngày tháng trong Hầu phủ ngày càng trở nên nhàm chán.
Bà mẹ chồng biến thành vật trang trí, Nhị đệ muội không dám ló mặt, Trân di nương cụp đuôi làm người, Lão Hầu gia giả chết, còn Thế tử chìm trong men rượu.
Bọn hạ nhân càng thêm cung kính với ta, chỉ biết có Thế tử phu nhân, mà chẳng để tâm đến ai khác.
Hiện tại, tài chính và nhân sự trong Hầu phủ đều nằm trong tay ta.
Mỗi ngày chỉ biết ngửa mặt than thở, cuộc sống nhàm chán đến mức không chịu nổi.