"Thôi tùy anh, cứ mất đi vài dự án là ngoan ngay thôi."
Lục Trầm ngớ người một lúc, sau đó nén môi lại, nhíu mày, ánh mắt sắc bén.
"Bạch Anh, em nói chuyện cần phải cay nghiệt vậy không?"
Tôi muốn đáp trả, nhưng ngay lập tức cơn mệt mỏi ập đến, đến thở cũng chẳng còn sức.
Những ký ức về tình yêu như những thước phim quay chậm hiện lên trong đầu.
Nhưng người đàn ông trước mắt lại càng ngày càng xa lạ.
Duy trì một lát, Lục Trầm thở dài một hơi.
Sắc mặt anh dịu lại, đưa tay xoa đầu tôi.
"Anh chỉ thấy cô ấy rất giống em thời cấp ba, giống một con quỷ nhỏ làm loạn, dám cả phá lốp xe của thầy chủ nhiệm.
"Nghĩ lại nếu khi em mới vào nghề gặp được một sếp tốt, có lẽ bây giờ áp lực cũng không lớn đến vậy, không phải làm việc đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.
"Vậy nên anh đổi vị trí, đối xử với Chu Mạn Ni kiên nhẫn hơn một chút, coi như là che ô cho em ngày xưa."
Tôi cười khẩy.
"Lục Trầm, có phải đầu óc anh có vấn đề rồi không?
"Em bị mưa ướt, anh không nghĩ đến việc pha cho em cốc trà gừng để phòng cảm, mà lại đi che ô cho người khác, sợ cô ấy giống em bị mưa ướt, còn hùng hồn nói thương em, giúp cô ấy che ô tức là giúp em trước kia che ô.
"Người còn chưa chết, anh đã đi đau lòng cho kẻ thay thế, đầu anh bị lừa đá vào rồi à?"