Cả người ta bị hắn giật cúi gập xuống, miệng không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.
Ta biết, bản thân đã rơi vào tuyệt cảnh.
Ta nhắm mắt lại, liều mình, cất giọng gọi to, dùng hết khí lực hét lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tam hoàng huynh! Cứu mạng!!!”
Sau gáy bỗng dưng đau nhói.
Tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng.
Thân thể ta mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
13
Một chậu nước lạnh hắt thẳng lên người ta.
Ta mở mắt ra, mí mắt còn vương ướt, đập vào mắt chính là gương mặt của Tiêu Tấn Dật.
Hắn mỉm cười, hỏi: "Công chúa tỉnh rồi à?"
Ta đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Nơi này là mật lao trong Lương phủ.
Ta trông thấy Lương Xuân Yên.
Nàng vẫn nằm bất động trên đất, chẳng rõ sống c.h.ế.t ra sao.
Tiêu Tấn Dật thuận theo ánh mắt ta, cũng nhìn sang phía Lương Xuân Yên.
Hắn nhếch miệng cười: "Nói mới nhớ, ta còn chưa hỏi, chẳng hay công chúa có moi được từ miệng Lương tiểu thư chỗ giấu bức thư kia là ở đâu chăng?"
Hồng Trần Vô Định
"Bức thư nào?" – Ta hỏi lại.
Tiêu Tấn Dật nheo mắt dò xét ta, như thể muốn nhìn thấu xem ta là không biết thật hay giả bộ hồ đồ.
"Thôi vậy," Hắn xua tay.
"Công chúa và ta không quen thân, tự nhiên sẽ chẳng biết ta ghét nhất là phí thời gian."
Hắn cũng chẳng ngại dơ, ngồi bệt luôn xuống đất, rồi tiện tay chỉ sang một kẻ hành hình bên cạnh, nói: "Ngươi, đi đi, biểu hiện cho tốt, để công chúa mở rộng tầm mắt."
Tên hành hình kia đáp: "Tuân mệnh."
Dứt lời, liền cởi áo lột y phục, bước về phía Lương Xuân Yên.
Ta lập tức linh cảm bất thường, đột ngột nhìn sang Tiêu Tấn Dật, hỏi hắn:
"Ngươi muốn làm gì?"
Hắn nở nụ cười với ta:
"Công chúa nên nhìn cho rõ, xem Lương tiểu thư nằm dưới thân một tên nam nhân hôi hám dơ bẩn mà giang chân ra sẽ như thế nào."
"Tiêu Tấn Dật," Giọng ta run lên chẳng cách nào kiềm nổi.
Tên kia đè lên người Lương Xuân Yên, kéo xé lớp áo mỏng như xé một tờ giấy rách.
Đôi mắt nàng trợn to, tuyệt vọng đến mức không còn phản kháng, chỉ khẽ run người, khóe mắt rớm lệ.
Nam nhân kia giật tung y phục trên người nàng.
Thân thể nàng giãy giụa, co giật một cái, cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ đầy ai oán, nhưng vì sức cùng lực kiệt, không còn khả năng phản kháng, chỉ có thể mặc cho hắn thô bạo dang rộng hai chân nàng ra.
Ta liều mạng vùng vẫy, muốn thoát khỏi sợi dây đang trói c.h.ặ.t t.a.y chân mình.
Toàn thân ta xoắn vặn, kéo giật, giãy dụa, đến mức gần như muốn bẻ gãy xương tay để thoát ra khỏi sự trói buộc.
"Tiêu Tấn Dật," Ta cuồng loạn kêu gào, "Nàng ấy không nói cho ta điều gì cả!"
"Lương Xuân Yên không tin ta!"
"Nếu ngươi bức c.h.ế.t nàng ấy."
"Bí mật mà các ngươi muốn biết, vĩnh viễn đừng mong moi ra được!"
"Tiêu Tấn Dật!"
"TIÊU TẤN DẬT!!!"
Tên kia bắt đầu đè ép, chuyển động trên người Lương Xuân Yên.
"A!!!"
Ta tuyệt vọng gào thét, nước mắt rơi lã chã xuống mặt đất.