Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân

Chương 71: Đại Ngụy, là Đại Ngụy của thiên hạ bách tính



"Y bỗng cảm thấy lồng ng.ực như bị đè nén, có thứ gì đó nặng trĩu mắc kẹt nơi tâm can."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

"Trẫm đã làm được rồi." Tần Huyền Hiêu nở nụ cười gượng gạo, không có chút cảm xúc nào.

"Một kiếm đâm chết lão già đó, lại còn để văn võ bá quan giúp trẫm đi quất xác, ha ha ha ha ha..." Hắn cười lớn, ánh mắt phượng dần sắc bén hơn theo tiếng cười, rồi đột nhiên ghim chặt vào Tần Đạc Dã, đôi mắt mang theo sự điên cuồng khắc sâu vào xương tủy: "Sảng khoái biết bao! Khanh có hiểu không? Chấp niệm chèn ép ta suốt mười bảy năm, trong khoảnh khắc đó đã tan thành mây khói cùng với linh hồn của lão già kia. Cảm giác báo được thù, rửa sạch mối hận..."

Tần Đạc Dã há miệng, nhưng không biết nên nói gì.

Thực ra y có thể nói ra vài lời an ủi giả dối, nhưng khi lời đến miệng, y lại không thể thốt lên được.

Những lời an ủi và đồng cảm, thương hại và quan tâm kia, tất cả đều không cần thiết. Đứng ngoài đau khổ mà khuyên nhủ người đang chịu đựng, là một việc gần như chẳng cần phải trả giá gì cũng có thể làm được.

Y chưa từng trải qua cảnh bị mưa dao cứa vào da thịt, cũng không có tư cách bảo ai buông bỏ.

Mà từ đầu đến cuối, đôi bàn tay vẫn siết chặt lấy nhau, ấy mới là sự thật trước mắt.

"Nếu khó chịu thì đừng nói gì nữa." Tần Đạc Dã xoa nhẹ đầu Tần Huyền Hiêu, thiếu niên vừa hơn hai mươi tuổi này, toàn thân phản nghịch, nhưng mái tóc lại mềm mại vô cùng.

Tần Huyền Hiêu sững sờ, điên cuồng trong mắt tan biến, đôi mắt phượng khẽ mở, rồi bất giác trở nên ngoan ngoãn.

Hắn dịch chiếc ghế mình đang ngồi lại gần Tần Đạc Dã, sát lại gần hơn.

"Không sao, đã nói đến đây rồi." Hắn dụi đầu vào lòng bàn tay Tần Đạc Dã, ánh mắt tràn đầy ý cười: "Ái khanh muốn hiểu ta à? Thế đương nhiên ta phải nói với khanh rồi, dù sao cơ hội này cũng hiếm có."

"Kỳ thực, Lận Khê muốn ta cúi đầu nhẫn nhịn, giảm bớt sự hiện diện, giống như một hồn ma lặng lẽ trưởng thành trong thâm cung."

Tần Đạc Dã khẽ cau mày.

Nhẫn nhịn cầu toàn, nếu thật sự là như vậy...

Suy nghĩ còn chưa kịp kéo dài, y bỗng nghe tiếng cười khẽ khinh miệt của Tần Huyền Hiêu: "Nếu thật sự nhẫn nhịn, chỉ cần chịu thua một lần, thì sẽ đổi lấy sự ức hiếp tàn nhẫn hơn của kẻ khác. Ha, vì vậy ông đây cứ phải đánh cho bọn chúng sợ khiếp vía."

Thì ra là thế, Tần Đạc Dã ngước nhìn đôi mắt hắn, qua ánh mắt đó, dường như y nhìn thấy Tần Huyền Hiêu thuở ấy. Một con thú con kiên cường nhưng đầy vết thương, nó nhe răng trợn mắt, hung dữ phát ra lời cảnh cáo với tất cả kẻ thù xung quanh.

Khi nghe hắn kể chuyện, một bức tranh chôn vùi dưới dòng sông năm tháng lặng lẽ mở ra trước mắt y. Y cũng từ những lời nói nhẹ nhàng tựa như đùa cợt của Tần Huyền Hiêu mà nhìn thấy một góc không mấy êm đềm trong thời thơ ấu của hắn.

Năm bảy tuổi, các hoàng tử khác trong hậu cung tụ tập lại, muốn thử xem con người có thể nín thở dưới nước bao lâu, thế là chúng đẩy Tần Huyền Hiêu xuống hồ Thanh Lộ, rồi ngồi trên bờ, dùng chân đạp lên tay đang cố bám vào mép bờ của hắn, không cho hắn trèo lên.

Hắn liều mạng mặc cho ngón tay bị giẫm đến máu thịt be bét, đột nhiên kéo một hoàng tử xuống nước, rồi dùng miệng cắn vào bắp chân của một đứa trẻ khác, cắn rách một mảng thịt.

Hình ảnh hắn điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng đẫm máu khiến đám hoàng tử hoảng sợ, chúng vội lùi lại, rồi nhìn hắn như một thủy quái bò lên bờ. Cả người Tần Huyền Hiêu ướt sũng, mỉm cười nham hiểm, rồi chụp lấy một cây gậy gỗ bên cạnh, liều mạng như muốn đồng quy vu tận, hắn vung mạnh cây gậy tạo ra âm thanh rít gió, đánh từng tên hoàng tử xuống hồ. Ai ló đầu lên, hắn sẽ quật vào đầu kẻ đó, nhìn những cái bóng ngụp lặn sôi bọt trong nước hồ Thanh Lộ, hắn nhếch miệng, để lộ hàm răng đỏ rực nhuốm máu.

Đúng lúc có một Thái giám đi ngang qua, ông hoảng sợ chạy đi báo tin. Khi hộ vệ đến cứu, không có hoàng tử nào chết đuối, chỉ có vài kẻ bị sặc đến mức hấp hối được cứu về, Tần Huyền Hiêu bĩu môi, lắc đầu đầy tiếc nuối.

Chuyện này liên quan đến an nguy của nhiều hoàng tử nên đã kinh động đến Tiên đế. Một đám phi tần xông vào khóc lóc thảm thiết, hận không thể xé xác hắn.

Lão Hoàng đế đến nhìn hắn một cái, không có chút ấn tượng nào, bèn hỏi hắn là ai.

"Ha." Tần Huyền Hiêu cười, nói với Tần Đạc Dã: "Lão ngu dốt đó chuyên gọi đám trẻ có dung mạo xinh đẹp vào cung, lúc nhìn thấy ta, chắc trong đầu chỉ có những suy nghĩ dơ bẩn đáng ghê tởm đó thôi."

Tần Đạc Dã thở dài trong lòng.

Nhà họ Tần... thật sự đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Khi ấy, Tần Huyền Hiêu nhắc đến cái tên Lận Khê, Hoàng đế mới sực nhớ ra, hóa ra hắn là con mình. Ông ta đánh giá Tần Huyền Hiêu từ trên xuống dưới, hiếm khi nghĩ đến việc đóng vai một người cha từ ái, vậy nên mới ban cho hắn họ Tần. Sau khi dò hỏi, ông ta phát hiện ra Binh bộ Thị lang năm xưa đã trở thành Binh bộ Thượng thư, dựa theo thân phận nhà ngoại, Hoàng đế tiện tay ban cho Lận Khê một danh phận. Nhưng không ngờ lại thấy một mụ điên đầy sẹo trên mặt, ông ta lập tức cảm thấy ghê tởm mà bỏ đi.

Dù đã có danh phận hoàng tử, nhưng cuộc sống của Tần Huyền Hiêu trong hậu cung cũng chẳng khá hơn là bao. Suy cho cùng hắn đã đắc tội với cả đám phi tần, khiến các hoàng tử khác dồn lại bắt nạt hắn. Hắn bèn giấu gậy gỗ trong người, đánh trả đến chết đi sống lại.

Kẻ ngang tàng lại sợ kẻ liều mạng, đánh vài trận không thắng nổi, đám hoàng tử bèn về nhà tố cáo. Không cần nghi ngờ gì, Tần Huyền Hiêu bị người hầu của sủng phi hoặc các phi tần có gia thế mạnh hơn nhà mẹ đẻ Lận Khê ghìm xuống đất, dùng roi mây tẩm nước muối quất lên lưng.

Năm hắn chín tuổi, Lận Khê qua đời. Lận Trọng Thu – cũng là ông ngoại của hắn – đã xin Hoàng đế cho mình được gặp mặt con gái, Hoàng đế cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi. Khi ấy, Tần Huyền Hiêu mặc áo tang bằng vải thô, thân hình nhỏ bé thẳng tắp quỳ nơi đó. Lão Hoàng đế bỗng sinh tâm tư không đứng đắn, bèn đón đứa trẻ chín tuổi ấy về cung, mang vào điện Kim Loan, lấy danh nghĩa là thấy thuận mắt nên muốn tự tay dạy dỗ.

Hậu duệ của lão Hoàng đế đông đảo, con cái tranh đấu lẫn nhau, âm mưu ngấm ngầm khắp nơi. Khi Tần Huyền Hiêu được đón về, triều đình, hậu cung, các đại thần, hoàng tử, công chúa, sủng phi đều nảy sinh cảm giác nguy cơ.

Bấy giờ, lão Hoàng đế vẫn chưa lập Thái tử, mà đứa trẻ này lại được ông ta mang bên người, quả thực là cái gai trong mắt người khác. Mọi phe phái hợp lực lại, dù biết Tần Huyền Hiêu không có chỗ dựa để tranh đoạt ngôi vị, nhưng hắn vẫn quá chướng mắt, nên bọn họ chung tay bày mưu, khiến ông ngoại hắn là Binh bộ Thượng thư - Lận Trọng Thu chết vì một "tai nạn ngoài ý muốn".

Tần Huyền Hiêu trưởng thành sớm, hắn nhìn thấu sự sợ hãi và sát ý của những người xung quanh, cũng hiểu rằng lão Hoàng đế chẳng qua chỉ vì thấy hắn đẹp mắt nên mới sinh ra thứ tâm tư từng dành cho mẹ hắn. Thế là hắn mượn chuyện mẹ mình và ông ngoại lần lượt qua đời, cố ý tắm nước lạnh giữa mùa đông rét buốt, khiến bản thân mắc bệnh phong hàn cực kỳ nghiêm trọng, rồi thưa với lão Hoàng đế rằng mình đau buồn khôn xiết, muốn về quê chịu tang.

Lúc ấy, bên cạnh lão Hoàng đế có sủng phi không muốn Tần Huyền Hiêu được sủng ái, bèn không ngừng nói lời gièm pha. Các thế lực khác cũng thi nhau dâng mỹ nam mỹ nữ để tranh sủng. Hoàng đế nhìn Tần Huyền Hiêu bệnh tình nguy kịch, ói mửa liên tục thì cảm thấy ghê tởm. Thái y cũng khuyên nên tránh lây bệnh, thế là Hoàng đế bèn đóng gói hắn tống về quê, tiếp tục chìm đắm trong hoan lạc, chẳng mấy chốc đã quên bẵng hắn đi.

"Cứ như vậy, ta đã sống sót thoát khỏi tòa thâm cung ấy."

Tần Huyền Hiêu lại khẽ nhếch môi, hắn nghĩ rồi vẫn cảm thấy buồn cười. Những chuyện tồi tệ như vậy, thế mà lại từng trở thành cơn ác mộng đeo bám hắn bao năm qua.

Nhưng giờ đây, hắn sẽ không còn đắm chìm trong quá khứ nữa.

Vì trước mắt hắn, đã có người này.

Hai bàn tay vẫn còn nắm lấy nhau, Tần Huyền Hiêu nghiêng đầu, thấy Tần Đạc Dã dường như đang thất thần, bèn nhẹ nhàng dùng ngón tay gãi vào lòng bàn tay y.

Cảm giác nhồn nhột truyền đến, như một chú chim nhỏ tinh nghịch đang mổ nhẹ.

Tần Đạc Dã hoàn hồn, y hơi cúi đầu nhìn đôi tay đang đan vào nhau, sau đó ngước lên, ánh mắt giao với đôi phượng mâu đầy ắp hình bóng y của Tần Huyền Hiêu. Trong khoảnh khắc, y bỗng cảm thấy lồng ng.ực như bị đè nén, có thứ gì đó nặng trĩu mắc kẹt nơi tâm can.

Lông mi y run rẩy dữ dội, rồi y cụp mắt xuống, bất chợt ôm chặt lấy người nọ.

"Xin lỗi..." Giọng Tần Đạc Dã khẽ run: "Xin lỗi... là ta có lỗi với ngươi."

Hậu duệ đời thứ sáu của nhà họ Tần y, thế mà lại biến thành hôn quân như vậy. Còn cả ám ảnh, khổ đau, chấp niệm và hận ý cả đời của Tần Huyền Hiêu – tất cả đều bắt nguồn từ Ngụy Hoang đế – từ chính gia tộc họ Tần.

Dẫu cho huyết thống đã xa, dẫu cho chẳng còn liên quan gì đến Ngụy Thành Liệt Đế đã khuất, nhưng... Tần Đạc Dã vẫn còn sống.

Y còn sống, và tận mắt chứng kiến tội nghiệt mà con cháu của mình để lại.

Từng câu từng chữ trong lời kể của Tần Huyền Hiêu, cứ thế giáng xuống tim y, cứ thế treo cả người y lên mà quất liên hồi.

Là lỗi của y.

Dù Tần Đạc Dã không biết lỗi của mình nằm ở đâu.

Nhưng có lẽ, cảm giác nghẹn lại trong tim này chính là vì y luôn thấy bản thân mắc nợ, vì y cảm thấy có lỗi với Tần Huyền Hiêu.

Dù sao thì, Ngụy Hoang đế mang họ Tần, mà Tần Đạc Dã... cũng mang họ Tần.

"Hả?" Tần Huyền Hiêu ngạc nhiên, nhưng vẫn vững vàng đón lấy cái ôm nhào tới, "Ái khanh sao vậy? Khanh có lỗi gì đâu chứ?"

Tần Đạc Dã không đáp, chỉ lặng lẽ vùi đầu vào lòng hắn.

Giờ đây y đã hiểu, vì sao Tần Huyền Hiêu lại hận Đại Ngụy, hận triều đại này đến thế. Nếu là y bị đối xử như thế từ bé, có lẽ y đã lật đổ cả vương triều này, chứ không phải mang họ của kẻ thù, tiếp tục sống sót.

Nếu Tần Huyền Hiêu biết được thân phận thật sự của y không phải là văn thần nơi đây, mà là hậu duệ của nhà họ Tần, hắn sẽ nghĩ gì?

Hắn sẽ giết y để báo thù chăng?

"Mệt rồi sao?" Tần Huyền Hiêu nhẹ giọng hỏi, giọng hắn truyền đến từ trên đỉnh đầu Tần Đạc Dã.

Y nghe thấy đối phương nói: "Cũng phải, khanh đã gắng gượng suốt gần nửa tháng, nhất định rất mệt... Sắc mặt cũng kém đi nhiều rồi, vậy mà ta còn cứ kéo khanh nói hết chuyện này đến chuyện kia. Đợi lát nữa ta sẽ đi nấu chút nước lê cho khanh. Mùa thu hanh khô, uống chút nước lê sẽ giúp cân bằng lại, cũng nhuận phổi hơn. Trước đây... là ta không làm tròn bổn phận một Hoàng đế, khiến khanh chịu khổ. Về sau, ta sẽ học cách cai trị đất nước cho tốt. Ái khanh cứ yên tâm nghỉ ngơi, được không?"

Tần Đạc Dã lặng lẽ nhắm mắt lại.

Nhìn xem, người trước mặt này, dù phải chịu bao nhiêu khổ ải, nhưng chỉ cần cảm nhận được thiện ý từ bách tính, hắn vẫn có thể học cách trở thành một vị Hoàng đế tốt.

Nực cười thay, khi y vừa sống lại ở thời đại này, lúc vừa biết thân phận của Tần Huyền Hiêu, y đã giận dữ biết bao, thậm chí còn muốn lật lại trật tự, đuổi kẻ đã chiếm đoạt giang sơn nhà Tần xuống khỏi ngai vàng.

Nhưng không ngờ, kẻ thật sự có lỗi với thiên hạ lại chính là người nhà họ Tần y.

Một vị Hoàng đế như Ngụy Hoang đế, thì lấy tư cách gì để bàn chuyện thống nhất thiên hạ?

Huyết thống, huyết thống! Trước đây tại sao y lại cố chấp đến vậy, cứ một mực cho rằng Đại Ngụy là Đại Ngụy của nhà họ Tần?

Nhưng y cũng tận mắt chứng kiến, sau khi Tần Huyền Hiêu lên ngôi, dù không cố tình cải cách điều gì, nhưng ít nhất hắn không gây rối, không vơ vét của dân, phân biệt được thị phi. Chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ để bách tính Đại Ngụy có được một cuộc sống yên bình.

Chi bằng làm một thần tử, giúp Tần Huyền Hiêu vững vàng ngai vị.

Đại Ngụy, là Đại Ngụy của thiên hạ bách tính.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com