Bên ngoài cung, những chiếc lá phong nhuốm sắc đỏ chao nghiêng trong gió, nhẹ nhàng lướt qua mũi kiếm rồi rơi xuống mặt đất giữa nơi Tần Đạc Dã và Thanh Huyền đối diện nhau.
Tần Đạc Dã khẽ cười: "Thanh Huyền đại nhân nói đùa rồi. Sao ta có thể là gian tế của Bắc Cương được."
Tiếng cười nhẹ nhàng dễ dàng phá vỡ bầu không khí căng thẳng, tựa như mũi kiếm đã sẵn sàng rút khỏi vỏ.
Tần Đạc Dã vẫn điềm tĩnh, chẳng mảy may để tâm đến lưỡi kiếm sắc bén đang kề sát, y cúi người nhặt một chiếc lá phong trên mặt đất. Thiếu niên giơ chiếc lá lên, ngắm nghía dưới ánh mặt trời, như thể qua một chiếc lá nhỏ bé mà nhìn thấu vạn dặm sơn hà của Đại Ngụy mai sau.
"Nói ra thật xấu hổ. Khi nhỏ ta bị nhốt trong một gian phòng lạnh lẽo, chẳng bận lòng đến chuyện thế gian, chỉ chuyên tâm đọc sách thánh hiền. Tiếc là tư chất ta ngu muội, chỉ đủ tìm được một công việc tạm sống qua ngày. Dù chưa từng đọc qua tiểu sử Thánh Hoàng đế, nhưng điều đó không có nghĩa là lòng ta mang ý xấu."
Giọng nói của Tần Đạc Dã nhẹ như gió thoảng, nhưng qua tai Thanh Huyền lại nặng tựa ngàn cân. Giọng nói ấy tựa sợi lông vũ lơ lửng giữa không trung, khiến ai chạm phải cũng bị đè bẹp.
"Thanh Huyền, ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng, trên đời này không ai yêu Đại Ngụy hơn ta, không ai hy vọng giang sơn này trường tồn thiên thu vạn đại hơn ta."
Thiên thu vạn đại.
Bàn tay nắm kiếm của Thanh Huyền khẽ run. Không hiểu vì sao, vị quan văn thoạt nhìn yếu ớt trước mặt lại tỏa ra khí thế áp đảo khiến cậu không dấy nổi một tia phản kháng.
Thậm chí, cậu bỗng muốn thuận theo y, phụ tá và quỳ gối trước đối phương.
"Sao còn ngẩn ra đó?" Tần Đạc Dã nhìn thị vệ trẻ tuổi có vẻ thất thần, giọng điệu chợt trở nên hòa nhã.
Y vươn tay gạt lưỡi kiếm vẫn kề bên cổ mình, tiến lên một bước, cài chiếc lá phong lên giáp bán thân trước ngực Thanh Huyền. Giọng nói nhẹ nhàng: "Ta nguyện làm lưỡi dao sắc bén nhất của Hoàng đế. Một lòng một dạ, chỉ trung với một chủ."
"Đừng lo. Nếu vẫn chưa an tâm, ngươi hoàn toàn có thể về báo lại cuộc đối thoại này với Tần Huyền..." Tần Đạc Dã ngừng một lát, rồi sửa lời: "Báo lại với Hoàng đế. Ta có phải gian tế hay không, để hắn tự định đoạt."
Thanh Huyền nhìn Tần Đạc Dã với ánh mắt phức tạp, cuối cùng thu thanh kiếm mềm về vỏ.
Tần Đạc Dã khẽ cười, giơ tay: "Mời dẫn đường."
Suốt dọc đường, mặc kệ Tần Đạc Dã cố gắng chọc ghẹo thị vệ trẻ tuổi ra sao, Thanh Huyền vẫn giữ im lặng, bị hỏi mãi chỉ đành bước nhanh hơn.
Tần Đạc Dã bật cười.
Đứa nhỏ này cứ như bị y làm cho mắc chứng tự kỷ vậy.
Thế là Tần Đạc Dã cũng tăng tốc, cố gắng theo kịp bước chân nhanh như bay của Thanh Huyền: "Thanh Huyền đại nhân, ngươi là thủ lĩnh của Huyền Y vệ à? Tổ chức này xuất hiện từ bao giờ vậy?"
"Thanh Huyền?"
"Tiểu Thanh Huyền?"
"Thủ lĩnh đại nhân?"
Thanh Huyền đột ngột dừng lại, đưa tay bịt miệng Tần Đạc Dã, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh, hạ giọng nói nhanh: "Ngậm miệng lại! Ta không phải là thủ lĩnh của Huyền Y vệ đâu, ngươi nói bậy là cả hai chúng ta đều mất đầu đấy!"
"Còn có chuyện này nữa hả?" Tần Đạc Dã tỏ vẻ kinh ngạc, "Cái đầu của các ngươi dễ mất vậy à?"
"Thủ lĩnh của chúng ta chính là bệ hạ!"
"Tần Huyền Hiêu?" Tần Đạc Dã nghe xong có vẻ hài lòng, xem ra vị Hoàng đế này cũng có chút bản lĩnh.
"Ngươi chán sống rồi sao!" Thanh Huyền thấy Tần Đạc Dã cứ ngang nhiên gọi thẳng tên húy của Hoàng đế, suýt chút sợ đến mức hồn bay phách lạc.
"Không sao đâu, không cần lo." Tần Đạc Dã vỗ vai Thanh Huyền, ra hiệu cho cậu tiếp tục dẫn đường, "Ta từng gọi thẳng trước mặt hắn rồi, đến giờ đầu ta vẫn còn nguyên trên cổ mà."
Thanh Huyền nghĩ thầm, chờ vào ngục rồi sống chết ra sao còn chưa biết, cậu không dám nói thêm với Tần Đạc Dã nữa, chỉ cúi đầu dẫn đường, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Đến trước cửa Thận Hình Ty, mấy tên thị vệ nhìn thấy Thanh Huyền thì cung kính hành lễ, vội vàng mở cửa.
Làn hơi lạnh từ lòng đất bốc ngược lên, xuyên qua quần áo thấu tận xương thịt, xen lẫn trong đó vài tiếng rê.n rỉ đau đớn. Góc tường có những vết nứt và máu khô tối màu còn sót lại.
Kiếp trước Tần Đạc Dã từng đến nơi này, nhưng lần này là lần đầu tiên với thân phận tù nhân, y tò mò quan sát xung quanh.
Thanh Huyền lại cảm giác như Tần Đạc Dã đang coi hoàng cung là nhà mình, không hề có chút e dè gì.
Bộ dạng bình thản trước mọi việc, như thể dù có phong ba bão táp thế nào cũng không làm y chớp mắt.
"Phạm Quân." Thanh Huyền gõ cửa căn phòng duy nhất trông có vẻ tươm tất ở đây, "Tù nhân mới."
Người thanh niên trong phòng tên Phạm Quân hào hứng mở cửa: "Ôi trời ơi, mau vào, cuối cùng cũng có khách để tra tấn... à không, để tiếp đón rồi."
Tần Đạc Dã: "..."
Ngươi vừa nói là tra tấn đấy à?
Phạm Quân vỗ "bốp" một cái, ném cuốn sổ viền có dính máu xuống bàn: "Ký tên, điểm chỉ*!"
*Lăn tay.
Tần Đạc Dã làm theo, cầm bút viết một nét ngang, y bỗng khựng lại, ngượng ngập chấm thêm một nét, viết thành một chữ, rồi ngẩng đầu hỏi: "Chỉ cần điểm chỉ thôi là được đúng không?"
Y suýt viết nhầm thành chữ "Tần", may mà kịp dừng, nhưng giờ lại không biết tên của thân phận hiện tại viết thế nào.
Phạm Quân không để ý, ngả người tựa ghế, gật đầu: "Được hết, bên kia có hộp mực đỏ, tự đi mà điểm chỉ."
Tần Đạc Dã nhanh gọn để lại dấu tay.
Phạm Quân lập tức trừng mắt, giơ ngón cái lên: "Đây là lần đầu tiên trong đời ta thấy có người vào ngục mà không khóc lóc la hét, lại còn dứt khoát như vậy, đúng là nam tử hán!"
Phạm Quân nhìn Tần Đạc Dã như nhìn sinh vật lạ, hắn cẩn thận quan sát y từ đầu đến chân rồi quay sang hỏi Thanh Huyền: "Y phạm tội gì mà phải đến phiên Thanh Huyền ngài đích thân áp giải?"
Thanh niên lồm cồm bò dậy, miệng há hốc như nuốt cả quả trứng gà, hắn nhìn phong thái ung dung của Tần Đạc Dã, cảm thán: "Trời ạ, vị dũng sĩ này còn sống đến giờ thì đúng là kỳ tích."
Tần Đạc Dã xem qua cuốn sổ đã ký xong, đưa lại cho Phạm Quân, chủ động hỏi: "Tiếp theo làm gì?"
Phạm Quân cười khúc khích, ánh mắt hớn hở: "Ái chà, tội danh 'mưu sát Hoàng đế' này không nhỏ đâu, ha ha ha, để ta nghĩ xem lát nữa nên dùng hình cụ gì để tra khảo đây... À đúng rồi, trước tiên tìm cho ngươi một lao ngục đã, hê hê hê."
Tần Đạc Dã: "..."
Tên này nhìn có vẻ cũng điên lắm rồi.
Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, sao bây giờ các quan viên triều đình lại toàn ngốc nghếch như Thanh Huyền, hoặc là điên rồ như Phạm Quân thế này?
Thanh Huyền cau mày, nhắc nhở: "Phạm Quân, lời của bệ hạ là 'giam giữ', ngài ấy sẽ 'tự mình thẩm vấn', ngươi không được làm chuyện thừa thãi."
Phạm Quân như bị ma nhập, lật xem một cuốn sổ khác vẽ các hình cụ, không thèm ngẩng đầu: "Biết rồi biết rồi, để ta tìm cách nào không động tay mà vẫn tra tấn người ta đến phát điên..."
Thanh Huyền: "..."
Thanh Huyền lắc đầu quay đi, nhưng ánh mắt cậu lướt qua chiếc lá phong trên ngực, chợt khựng lại.
Nghĩ đến ở điện Hàm Chương, dáng vẻ liều lĩnh dám động đến cả Thái tuế của Tần Đạc Dã, cùng với sự khoan dung khó tin của bệ hạ nhà mình, Thanh Huyền chợt cảm thấy cần phải nhắc nhở thêm.
Cậu quay lại, rút cuốn sổ trong tay Phạm Quân, nghiêm túc nói: "Thái độ của bệ hạ còn chưa rõ, ngươi phải đối xử tốt với Văn tiên sinh, nghe rõ chưa?"
Tần Đạc Dã đáp một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Thanh Huyền vẫn đứng ở cửa, nét mặt cậu có chút lo lắng, y cười trấn an: "Về phục mệnh đi, ta không sao."
...
Trong điện Hàm Chương.
Tần Huyền Hiêu ngồi một mình sau án thư, chợt cảm thấy trong điện quá yên tĩnh.
Hắn khẽ xoay cây bút lông sói trong tay, cúi mắt nhìn xuống mặt đất trước bàn, khói hương Giáng Chân từ lò bạc uốn lượn bay lên, lan tỏa khắp phòng.
Câu Hoằng Dương đang nhanh nhẹn thu dọn mấy mảnh lụa đỏ rơi vãi khắp nơi cùng với chiếc xiềng xích tinh xảo bằng vàng ròng, sau đó lặng lẽ cúi đầu đứng sang một bên. Bệ hạ nhà ông đã thất thần hơn một khắc, ông cứ cầm thứ phỏng tay này, không dám bước lên.
Cuối cùng, ông không nhịn được nữa mở miệng: "Bệ hạ..."
Tần Huyền Hiêu hồi thần, liếc ông một cái, chậm rãi nói: "Ngươi tự ý bày ra trò này?"
"Đem đốt đi." Tần Huyền Hiêu thu lại ánh nhìn, "Không được tái phạm."
Câu Hoằng Dương nhận lệnh, lập tức bò dậy rời khỏi điện.
Tần Huyền Hiêu nhìn mảnh lụa đỏ rơi ra từ tay áo Câu Hoằng Dương, trong đầu chợt hiện lên bóng dáng được quấn trong lụa mỏng và xích vàng.
Làn da trắng như tuyết ẩn hiện dưới lớp lụa, sáng tối mờ ảo, ngước lên là đôi mắt như bút mực điểm, sâu thẳm tựa dòng xoáy nước, dễ dàng cuốn lấy người ta và nhấn chìm vào đó.
Nghĩ đến đôi mắt khó quên này, dường như có âm thanh nào đó xuyên qua ngàn năm lịch sử vang vọng bên tai hắn.
Đó chính là khung cảnh mà khi còn nhỏ, dù Tần Huyền Hiêu có cố tưởng tượng hàng trăm lần cũng không sao tái hiện được.
Là đoạn trong Ngụy Thư - Truyện về Thành Liệt Thánh Hoàng đế: "Ngụy Thành Liệt Đế Tần Đạc Dã bắn một mũi tên giữa vạn quân, lấy đầu Thiền Vu Hung Nô Bắc Cương."
"Tự cổ chí kim, giữa thời loạn thế, luôn có anh hùng tôn kính anh hùng. Nhưng trong lịch sử, anh hùng thường gi.ết ch.ết anh hùng."
"Người chết rồi thì chẳng cần đưa tiễn."
Kỳ lạ thay, câu nói ấy đột nhiên bật ra trong đầu hắn.
Đáng lẽ hôm nay sau khi lợi dụng Văn Tình Hạc, hắn cứ trực tiếp giết y là xong.
Nhưng giờ đây dường như hắn lại nảy sinh một loại khát khao khác, hắn muốn nhìn thấy đôi mắt đó khóc.
"Xích Huyền." Tần Huyền Hiêu cất giọng nhẹ nhàng.
Một bóng đen lập tức hiện ra trước án thư, quỳ gối dưới đất.
Trang phục màu đen của người này tương tự như Thanh Huyền, nhưng mảnh vải trước ngực thêu hoa văn kim ngân lại có màu đỏ sậm.
Tần Huyền Hiêu ra lệnh: "Điều tra Văn Tình Hạc, điều tra ở mức độ cao nhất. Trong vòng một ngày, trẫm muốn biết gần đây y thường xuyên tiếp xúc với ai, đã đi những đâu, nói những gì... Hừ, dám tính kế trẫm."
"Tuân lệnh."
Xích Huyền lui ra. Một lát sau, Thanh Huyền quay lại phục mệnh, thuật lại từng câu đối thoại trên đường của Tần Đạc Dã mà không bỏ sót từ nào.
"Y thực sự nói như vậy?" Tần Huyền Hiêu nhướng mày.
"Vâng."
"Ha ha ha..." Tần Huyền Hiêu không nhịn được bật cười, hắn giơ tay che trán, tiếng cười trầm thấp, như vang lên từ sâu trong lồng ng.ực.
Thiên thu vạn đại?
Đại Ngụy e là không thể thiên thu vạn đại nữa rồi.
Văn Tình Hạc ơi Văn Tình Hạc.
Nếu trẫm nói cho ngươi biết, đời này trẫm muốn hủy diệt Đại Ngụy, để giang sơn họ Tần diệt vong trong thế hệ này.