Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân

Chương 35: Văn Khanh không ở lại sao?



"Muốn đi đâu?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Mưa đêm rả rích, từng giọt tí tách gõ vào tường cung và mái ngói, cơn gió thu se lạnh quét qua, mang theo hơi ẩm từ tầng mây thấp rơi xuống hoàng cung.

Đã đến giờ Hợi, nhưng trong cung vẫn sáng rực ánh đèn.

Bên trong điện Hàm Chương, bầu không khí trầm lắng tĩnh mịch như tro tàn, ngay cả ánh nến cũng không dám nhảy nhót, chỉ lặng lẽ cháy, cung nhân trong điện cẩn thận từng li từng tí, không ai dám thở mạnh, sợ làm ra động tĩnh gì khiến Hoàng đế vốn đang nổi giận càng thêm bực bội.

Tần Huyền Hiêu ngồi sau bàn, gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt phượng hơi híp lại, ánh nhìn rơi trên tấu chương trải rộng trước mặt.

Hắn đã giữ nguyên tư thế này một khoảng thời gian rất dài, cứ nhìn chằm chằm vào từng dòng chữ trên tấu chương, cảm thấy chúng chẳng khác gì đàn muỗi đàn kiến bò loạn trong đầu hắn, rồi lại hỗn loạn chạy mất, để lại một mớ ngổn ngang.

Một buổi chiều cộng thêm một buổi tối, vị Hoàng đế tôn kính của chúng ta vẫn chưa phê duyệt xong một bản tấu.

Không có chữ nào vào đầu.

Thỉnh thoảng, hắn lại ngẩng lên, nhìn qua cửa sổ chạm trổ trong điện, xem thử bóng dáng quen thuộc kia đã trở về hay chưa.

Câu trả lời vẫn là chưa.

Ngự thiện phòng đã nhận chỉ thị từ sớm, mang điểm tâm vẫn giữ ấm bằng hơi nước đến điện Hàm Chương.

Hiện tại, điểm tâm nằm trên một góc bàn tròn đã nguội lạnh từ lâu.

Sau khi nguội, một chút dầu trong bánh thấm ra ngoài giấy, trông thật đáng thương.

Tần Huyền Hiêu đen mặt lại, dùng ngự bút đập lên bàn.

Cập!

Âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ khiến cung nhân trong điện suýt nữa đồng loạt quỳ rạp xuống.

Tần Huyền Hiêu phủi phủi vạt áo, nâng chén trà lên, một hơi uống cạn nước trà đã nguội lạnh bên trong.

Hương trà thanh ngọt lan tỏa trong miệng.

Uổng công hôm nay hắn còn chuẩn bị sẵn trà trắng Vân Nam!

Sắc mặt Tần Huyền Hiêu càng đen hơn.

Câu Hoằng Dương thấy vậy, lập tức bước tới, cung kính đứng bên bàn, thay hắn xoa bóp bả vai.

"Y đi đâu rồi, sao còn chưa về?" Tần Huyền Hiêu khẽ thở ra một hơi, cầm lại bút lông, hỏi.

"Bẩm bệ hạ, vừa rồi khi đến đưa thuốc, Văn đại nhân đã rời khỏi phủ Thái úy." Câu Hoằng Dương thấp thỏm trả lời, "Huyền Y vệ đã hỏi qua Thanh Huyền đại nhân, mới biết Văn đại nhân lại đến phủ của Đệ Ngũ đại nhân làm khách, hiện đã qua đêm ở đó, đêm nay chắc không về..."

"..."

Rắc!

Bút lông trong tay Tần Huyền Hiêu bị bẻ gãy làm đôi.

"Ha ha, không về sao?" Hắn cười giận dữ: "Được, rất tốt, tốt lắm."

Hắn đứng bật dậy, sải bước đi thẳng vào nội điện.

Câu Hoằng Dương: "..."

Ôi trời ơi, Văn đại nhân, ngài mau trở về đi, nếu không bệ hạ sẽ tức chết mất.

Tần Huyền Hiêu đi vào sau bức bình phong, nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Bên cạnh trống không, chăn đệm xẹp xuống, rõ ràng là không có ai, cực kỳ trơ trọi.

"..."

Hắn lăn qua lăn lại.

"..."

Rồi trở mình.

Đáng ghét, không ngủ được!

Hắn hất chăn ra, ngồi dậy trên giường, nhìn chằm chằm vào màn đêm mưa lạnh.

...

Bên này, Tần Đạc Dã ở trong phủ Đệ Ngũ Ngôn, sau khi dùng bữa tối, y đã uống xong thuốc sắc mang từ xa đến.

Đệ Ngũ Ngôn trông thấy thì có chút ngạc nhiên: "Xem ra bệ hạ đối xử với ngươi không tệ."

Không ngại phiền phức mà sai người đưa thuốc đến tận nơi, thậm chí cả đồ vật ngự dụng cũng tùy tiện để Tần Đạc Dã dùng.

Thuốc sắc mang đi một quãng đường dài đã nguội lạnh, vị đắng càng thêm rõ ràng, Tần Đạc Dã vất vả lắm mới nuốt xuống được, trên mặt vẫn cố duy trì vẻ thanh thoát, y nhanh tay lấy một quả táo mật trong hộp thức ăn cắn một miếng.

"Không biết có mạo phạm không..." Đệ Ngũ Ngôn thấy y uống thuốc thành thạo như vậy, hỏi: "Văn đại nhân có bệnh gì sao?"

"Bệnh tim, mới mắc phải mấy năm gần đây thôi." Tần Đạc Dã thuận miệng đáp.

Thực ra kiếp trước thân thể y vốn rất tốt, nhưng trong mười hai năm tại vị, ngày đêm lao lực, cuối cùng cũng tự mình làm hỏng cơ thể.

Năm An Bình thứ chín, có một đêm y đang phê duyệt tấu chương, vừa đứng lên thì bỗng nhiên tối sầm mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Ngự y nói y lo nghĩ quá độ, khuyên y nên tạm thời buông bỏ công vụ, ra ngoài cung dạo chơi, hoặc chí ít cũng đừng cứ ru rú trong điện, làm việc liên tục suốt nhiều canh giờ.

Tóm lại là ít bận tâm và ngủ nhiều hơn.

Nhưng năm đó chính là năm đầu tiên thực hiện chính sách cải cách ruộng đất, mùa thu hoạch đầu tiên, y vẫn luôn thấp thỏm lo âu trong lòng, không dám nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vậy nên dù miễn cưỡng uống thuốc xong, y vẫn không màng đến lời dặn dò của Ngự y, khoác áo đứng dậy khỏi giường, thắp đèn lên trong đêm dài yên tĩnh, cố gắng chống đỡ mà làm việc.

Công văn từ các quận huyện và tấu chương từ các bộ liên tục được đưa tới như trống trận dồn dập, ùn ùn đổ lên án thư của y.

Y tự mình xem xét từng bản, sợ có điều gì sơ suất.

Y sợ mình sẽ phụ lòng bách tính thiên hạ.

Vì vậy, y tự ép mình đến kiệt quệ, ngày đêm lao lực, không màng đến thân thể mà gắng gượng chịu đựng, đèn dầu được tỉa hết lần này đến lần khác, sáp nến nhỏ xuống chồng chất như hoa nở.

Năm đó, Đại Ngụy gặp mùa màng thuận lợi, chưa từng có một năm bội thu như vậy. Mãi đến khi mùa thu hoạch kết thúc, nhìn kho lương đầy ắp, Tần Đạc Dã mới hơi tựa người ra sau. Suốt một mùa thu, y đã gầy đi không ít, thân thể yếu ớt, xương cốt rã rời, đế vương tựa vào long ỷ, chậm rãi thở ra một hơi.

Sau đó, y bất chợt cúi người, lấy tay che miệng, ho khan kịch liệt, khi đưa tay ra, lòng bàn tay nhuốm đầy máu tươi.

Kể từ ngày đó, y lại hôn mê suốt một thời gian dài.

Ngai vàng ấy à, chính là một trại nuôi cổ trùng, kẻ tranh đoạt đẫm máu khắp chốn, rồi mới có thể đoạt lấy chiếc mũ miện hoàng kim kia.

Ngai vàng ấy à, người lương thiện ngồi lên sẽ bị mài xương rút tủy, vắt kiệt đến giọt máu cuối cùng; kẻ độc ác thượng vị thì sẽ hút máu bách tính, nuôi cho bản thân béo tốt phì nhiêu.

Thật kỳ lạ.

Tần Đạc Dã đã tại vị chín năm, mà y vẫn không hiểu được.

Vì sao cái vị trí khổ sở này lại khiến bao người tranh giành điên cuồng đến thế.

Song, kể từ sau mùa thu năm ấy, thân thể y đã không còn như trước nữa.

Tần Đạc Dã cảm thấy đời này y lại một lần nữa tỉnh lại trong thân xác của người chìm trong bệnh tật, chẳng rõ đó là duyên phận an bài, hay là ông trời cố tình trừng phạt y, bắt y chịu thêm vài năm giày vò nữa.

Đệ Ngũ Ngôn nhìn sắc mặt Tần Đạc Dã, nói: "Hôm nay ta gặp ngươi, dường như khí sắc giữa mày đã khá hơn mấy hôm trước không ít."

"Ngự y hoàng gia và thảo dược ngự dụng, tất nhiên đều là loại tốt nhất." Tần Đạc Dã cười đáp.

"Không biết có thể chữa khỏi hoàn toàn không? Ngoài thành có một vị danh y ẩn thế, y thuật cao minh, ta có quen biết." Đệ Ngũ Ngôn nói, "Vài ngày nữa trời quang đãng, chi bằng chọn một ngày thích hợp, ta đưa ngươi đi gặp ông ấy."

Tần Đạc Dã có chút kinh ngạc, y chắp tay hành lễ, "Vậy xin đa tạ Đệ Ngũ đại nhân trước."

Đệ Ngũ Ngôn mỉm cười khoát tay, nói: "Chỉ vài ngày chuyện trò, ta cảm thấy chúng ta rất hợp ý nhau, không cần khách sáo, cứ coi như ta có thêm một người huynh đệ."

"Đúng rồi, còn chưa hỏi vì sao cổ ngươi lại băng bó..." Đệ Ngũ Ngôn nói dở chừng, "Trọng Hi muốn hỏi, nhưng lại sợ mạo phạm."

Tần Đạc Dã sờ lên lớp băng trên cổ.

Vết cắn sau gáy vẫn chưa tan đi.

Y lên tiếng: "Bất cẩn bị chó trong cung cắn."

Đệ Ngũ Ngôn: "?"

Cung đình nuôi chó từ bao giờ? Cắn ở đâu?

Hai người đứng dưới hành lang ngập mưa, tùy ý nói vài câu, mưa đêm hòa lẫn vào bóng tối, mông lung nhập thành một thể.

Ngày hôm sau còn có đại triều hội, chưa đến canh ba đã phải dậy rửa mặt vào cung, lại thêm mưa dầm nhiều ngày, chắc chắn đường xá khó đi, nên cần dậy sớm hơn.

Tần Đạc Dã đã mặc nguyên y phục mà ngủ, lắng nghe tiếng mưa rơi rồi say giấc.

Sáng hôm sau, mưa dầm liên miên rốt cuộc cũng ngừng, bầu trời vẫn âm u, mây dày ken chặt, trong mấy ngày tới e rằng mưa có thể lại đổ xuống bất cứ lúc nào.

Hôm nay là đại triều hội, tất cả triều thần đều cảm nhận được bầu không khí trong điện Vô Cực có chút khác lạ.

Vẻ mặt Tần Huyền Hiêu lạnh tanh nhìn xuống văn võ bá quan, đôi môi mím chặt, khóe miệng trề xuống.

Ai cũng có thể nhận ra hôm nay tâm trạng của Hoàng đế vô cùng tồi tệ.

Bên trong điện Vô Cực, không khí u ám đến nghẹt thở.

Quá trình thượng triều vẫn diễn ra như thường, nhưng Tần Huyền Hiêu không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống phía dưới điện.

Không ít đại thần nhận ra trên cổ và bàn tay của Tần Huyền Hiêu được quấn kín băng gạc.

Chu thái phó là người lên tiếng trước, trong giọng nói mang theo sự quan tâm vừa phải: "Bệ hạ, ngài bị thương sao?"

"Bất cẩn bị con mèo trong cung cào trúng mà thôi, không có gì đáng ngại." Tần Huyền Hiêu khẽ liếc mắt, giọng điệu ẩn chứa hàm ý mà chỉ Tần Đạc Dã mới nghe ra.

Tần Đạc Dã ngẩng đầu lên, chạm phải ánh nhìn không chút che giấu kia.

Y cảm thấy đôi mắt của Tần Huyền Hiêu lúc này tựa như lửa cháy rừng, lại tựa như sóng ngầm cuồn cuộn, chỉ cần châm ngòi là bùng lên dữ dội, nhưng đồng thời cũng che giấu những đợt sóng âm thầm khuấy động.

Có lẽ... y mơ hồ nhận thấy một điều khác thường, trong đôi mắt phượng kia ẩn chứa một d.ục v.ọng sâu thẳm, như một con dã thú rình mồi trong khu rừng tối, ánh mắt lặng lẽ sắc bén, nhìn chằm chằm vào con mồi thuộc về mình, chỉ chờ cơ hội lao tới nuốt chửng.

Tần Đạc Dã lắc đầu, xua đi ý nghĩ khiến sống lưng y lạnh toát, bỗng dưng bắt gặp Đệ Ngũ Ngôn đang nhìn y bằng ánh mắt có chút kỳ quái.

Ánh mắt ấy, Tần Đạc Dã không nói rõ được, nhưng dường như y hiểu... trông như ánh mắt lúc bắt gian.

Tần Đạc Dã: "..."

Chu thái phó nói: "Dám cả gan làm Thiên tử bị thương, chi bằng giết đi. Bệ hạ nhất định phải bảo trọng long thể."

Tần Huyền Hiêu khẽ cười một tiếng, ánh mắt vẫn dán chặt vào Tần Đạc Dã: "Trẫm thích con mèo đó lắm, sao nỡ giết đi?"

Tần Đạc Dã nghe vậy, cả người nổi đầy da gà.

Buổi triều hội hôm nay chủ yếu là để Lận tướng quân báo cáo công tác và nhận thưởng từ Hoàng đế.

Suốt sáu bảy năm qua, nhờ có Lận tướng quân đóng quân trấn giữ Bắc Cương, ngăn chặn kỵ binh người Hồ quấy nhiễu biên giới, cuộc sống của bách tính nơi đây không còn khổ sở như thời Tiên đế nữa.

Nhưng mà... Tần Đạc Dã lắng nghe báo cáo của Lận Tê Nguyên, nghe đến đoạn ông từng kiên trì đánh chiếm từng thành một giữa gió rét dữ dội, từng thành trì mà ông ra sức bảo vệ, cuối cùng lại bị Ngụy Hoang đế cắt đất bồi thường một cách hời hợt, lòng y chợt nhói đau.

Bàn tay giấu trong tay áo bất giác siết chặt, móng tay bấu vào lòng bàn tay, cơn đau nhắc nhở y rằng lúc này không thể nổi giận bỏ đi mà đào mộ Ngụy Hoang đế lên được.

Hôm nay là đại triều hội báo công của Lận Tê Nguyên, được coi như một tin vui, không có triều thần nào đề cập đến tranh chấp hay sóng ngầm vào buổi sáng, cả buổi triều hội trôi qua một cách yên bình.

Lễ quan trong điện Vô Cực xướng lệnh bãi triều.

Tần Đạc Dã và quần thần theo dòng người rời khỏi đại điện.

Dù đã quay lưng lại, nhưng y vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt như gai đâm sau lưng mình.

Tần Huyền Hiêu vẫn đang nhìn y bằng cặp mắt u ám và tham lam ấy, như một con mãnh thú ẩn nấp trong rừng sâu, dường như nó không thể kìm nén thêm được nữa, móng vuốt đã sẵn sàng vồ lấy, hàm răng sắc bén đang nghiền ngẫm, chuẩn bị nhào tới kết liễu con mồi.

Tần Đạc Dã cảm thấy có gì đó không ổn. Hôm nay chó Hoàng đế này cứ là lạ, lại có ai chọc giận hắn ư?

Y nghĩ tốt nhất hôm nay mình nên rời cung tránh đầu sóng ngọn gió, đừng có ngu ngốc mà đâm đầu vào, kẻo lại vô cớ trở thành con mồi bị cắn xé tới lui.

Y lẫn vào dòng quan viên, lặng lẽ bước ra ngoài điện.

Ngay khi sắp bước qua ngưỡng cửa của điện Vô Cực, bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau.

"Văn Khanh không ở lại sao? Muốn đi đâu?"

Tần Đạc Dã: "..."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com