Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân

Chương 24: Trẫm muốn khanh



"Đa tạ ái khanh ban thưởng..."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Ầm ầm!

Bên ngoài sấm sét vang trời, mưa rơi tí tách không ngừng.

Trời thu lạnh lẽo, cơn mưa xối xả mang theo gió lớn quét qua cung điện, kèm với đó là hơi lạnh thấu xương.

Song, bên trong đại điện, không khí nóng rực đến mức ngọn nến cháy sáng rực rỡ, màu sắc đỏ tươi như máu.

Hai thân thể áp sát vào nhau, Tần Đạc Dã bị ép xuống bàn, mùi máu tươi nhàn nhạt lan tràn trong không gian chật hẹp giữa hai người.

Nếu là mấy ngày trước, y nhất định sẽ nắm tay Tần Huyền Hiêu, lập tức gọi Ngự y đến băng bó cho tên nhóc phiền phức này. Nhưng giờ đây, y chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nếu ánh mắt có thể hóa thành dao, chắc chắn Tần Huyền Hiêu đã bị y chém thành trăm mảnh.

"Buông ra!" Tần Đạc Dã hạ giọng, dùng chân đạp mạnh lên giày hắn.

"Shh..." Tần Huyền Hiêu nhíu mày vì đau, nhưng cánh tay lại càng siết chặt hơn, hắn cười nhạt: "Ái khanh thật nhẫn tâm."

"Bớt nói nhảm... ưm!"

Tần Huyền Hiêu đột ngột túm lấy tóc y, kéo mạnh về phía sau. Toàn thân Tần Đạc Dã run lên, đầu bị kéo ngửa ra, để lộ phần cổ yếu ớt, ngay lập tức bị hắn hung hăng cắn xuống yết hầu.

Lần cắn này dùng sức không hề nhẹ, răng nanh cắ.m vào da thịt, vị tanh ngọt của máu lan tràn trong miệng Tần Huyền Hiêu. Hắn ngẩng đầu lên, khóe môi dính một vệt máu, còn nở nụ cười đầy tà mị.

"Hỗn xược!" Khuôn mặt Tần Đạc Dã hoàn toàn lạnh lẽo, y giãy giụa muốn thoát ra.

Tuy y tỉnh táo, nhưng thân thể lại không còn sức mạnh như kiếp trước. Hai cổ tay y bị Tần Huyền Hiêu khóa chặt dễ dàng, chỉ cần xoay nhẹ, Tần Đạc Dã lập tức bị ép quay người lại, cánh tay bẻ ra sau, lưng dán chặt vào lồng ng.ực đối phương, bị hắn giữ lấy trong vòng tay rắn chắc.

Bên tai vang lên tiếng cười khiến da đầu y tê rần.

"Ha."

Tần Huyền Hiêu ghé sát hơn, hơi thở nóng rực phả bên tai y: "Có vẻ bây giờ ái khanh không còn xem trẫm là trẻ con nữa rồi."

Tần Đạc Dã lạnh lùng cười khẩy, giọng khàn đặc: "Ngươi cũng xứng?"

Từ khi biết Tần Huyền Hiêu không phải con cháu nhà họ Tần, y đã không còn muốn quan tâm sống chết của hắn nữa, huống hồ là xem như trẻ con.

Trước đây, y từng dùng tình yêu thương chân thành của bậc trưởng bối để đối đãi với hắn, giờ nhớ lại chỉ cảm thấy nực cười.

Cướp lấy giang sơn nhà họ Tần mà còn muốn y đối xử tốt với hắn?

Mơ đi!

Nhưng ngoài dự đoán, Tần Huyền Hiêu không những không tức giận mà còn cười càng vui vẻ hơn. Hắn cúi người, khẽ cắn lên vành tai y, thì thầm: "Như thế thì tốt quá rồi..."

"Trước đây ái khanh luôn xem trẫm là trẻ con, khiến trẫm có cảm giác tội lỗi mỗi khi muốn làm gì đó." Hắn thì thầm, giọng nói mập mờ: "Giờ thì hay rồi, cảm giác tội lỗi biến mất, trẫm có thể tùy ý hành động."

Tần Đạc Dã nghiêng đầu né tránh, lạnh giọng: "Tần Huyền Hiêu, ngươi có ý gì?"

"Ý gì ư?" Hắn cười khẽ, ánh mắt trở nên sâu thẳm, "Ái khanh không tự cảm nhận được sao?"

"Ngươi..." Tần Đạc Dã chợt phát hiện tư thế lúc này vô cùng kỳ lạ. Y đang cố xoay người thì bỗng cảm nhận được có thứ gì đó nóng rực, cứng rắn chạm vào th.ân dư.ới của mình.

Toàn thân y cứng đờ.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Tần Đạc Dã lập tức hiểu ra đó là gì.

Cảm giác bất thường mà y từng phớt lờ vì "tình thương" mấy ngày trước, giờ đây đã phá vỡ lớp vỏ ngoài, tràn lên như sóng cuộn.

Tần Huyền Hiêu muốn làm tình với y!

Tần Đạc Dã sững sờ, khuôn mặt vì xấu hổ và giận dữ mà ửng đỏ. Y quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn hắn đầy phẫn nộ.

"Ái khanh hiểu rồi à?"

Tần Đạc Dã nhìn thấy đôi mắt phượng kia tràn đầy d.ục v.ọng không hề che giấu, chỉ chăm chú nhìn mình.

Y muốn giơ tay đấm hắn, nhưng cơ thể lại bị đè chặt lên bàn, không thể nhúc nhích.

"Trẫm đã muốn nói từ lâu rồi, trẫm không phải trẻ con..." Tần Huyền Hiêu một lần nữa ghé sát tai y, giọng nói trầm thấp mang theo chút mờ ám, "Trẫm là đàn ông."

"Trẫm muốn khanh. Ái khanh, có muốn thử cảm nhận không?"

Lời lẽ trắng trợn này khiến tam quan của Tần Đạc Dã vỡ nát. Đời trước y là Thế tử, là Hoàng đế, chưa bao giờ bị ai nhìn bằng ánh mắt dơ bẩn như vậy, càng chưa từng bị ai dùng lời lẽ hạ lưu này nhục mạ!

"Cút!" Y giận dữ quát lên.

"Nếu trẫm không cút thì sao? Vừa rồi trẫm đã cho ái khanh cơ hội, là khanh tự bỏ lỡ việc giết trẫm đấy thôi. Đã như vậy, trẫm cũng không khách sáo nữa."

Mấy lời vô liêm sỉ này làm tai và cổ Tần Đạc Dã đỏ bừng.

Đột nhiên, y cảm thấy hắn vươn tay về phía mình, chạm vào một nơi nhạy cảm.

Ngay sau đó, Tần Huyền Hiêu cười đầy vui vẻ: "Ái khanh, miệng thì mắng trẫm, nhưng thân thể lại phản ứng như thế này à?"

Bị chạm vào bất ngờ, cơ thể Tần Đạc Dã khẽ run, y nghiến răng, áp mặt xuống bàn: "Ngươi... hỗn xược, vô liêm sỉ!"

"Trẫm cứ hỗn xược đấy, thì sao nào?" Người trước mặt cười như một tên vô lại, bàn tay càng tăng thêm sức lực.

"Ưm!" Tần Đạc Dã khẽ rên, hơi thở dồn dập hơn. Y cố gắng trấn định, lạnh lùng nói: "Chỉ là phản ứng s.inh lý khi khí huyết xao động vì tức giận mà thôi."

"Ồ? Vậy sao?" Tần Huyền Hiêu chậm rãi cởi bỏ đai lưng của y, giọng điệu lười biếng: "Vậy để trẫm miễn cưỡng giúp ái khanh giải tỏa một chút, được không?"

"Ngươi?!" Tần Đạc Dã mở to mắt, suýt chút nữa không tin vào tai mình.

"Sao? Không muốn à?" Dây lưng bị tháo ra rồi rơi xuống chân. Tần Huyền Hiêu tiếp tục vén lớp y phục, nhìn thấy vành tai đỏ thẫm của Tần Đạc Dã bèn cắn nhẹ một lần nữa. Đôi mắt phượng của hắn thoáng vẻ mơ màng, giọng nói trở nên mơ hồ: "Ái khanh, thả lỏng chút nào... Đây là lần đầu tiên trẫm hầu hạ người khác, vẫn còn nhiều sai sót, mong ái khanh lượng thứ."

Mẹ nó, gì mà "hầu hạ"?!

Tần Đạc Dã tức đến mức muốn đè người này xuống đất mà đấm một trận.

Nhưng cảm giác rõ ràng trên cơ thể lại không ngừng ma sát, không tài nào thoát ra được. Y chỉ có thể trơ mắt nhìn nơi ấy bị nắm chặt, cảm giác tê dại lan ra khắp người, toàn thân mềm nhũn, chỉ biết cắn răng chống đỡ.

"Tần... Huyền... Hiêu!"

Giọng Tần Đạc Dã vì động tác của hắn mà run rẩy, âm cuối cũng trở nên méo mó. Y nghiến răng gọi tên người kia, cứ như muốn nghiền nát cái tên ấy qua kẽ răng.

Mà kẻ lắm lời phía sau giờ đây lại không nói một câu, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.

Trong điện chỉ còn lại tiếng thở d.ốc hỗn loạn và nặng nề.

Ngoài cửa sổ, mưa đêm vẫn rơi ào ào, đập vào những chiếc lá khô mép cuộn cong của mùa thu, cơn gió mạnh cuốn theo lá cây lắc lư liên tục.

Tiếng mưa, tiếng gió, tiếng hít thở hòa vào nhau. Ngoài điện, những giọt mưa thu lạnh buốt, nhưng bên trong lại nóng bức đến lạ thường.

Tần Đạc Dã không thể thoát ra, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại. Y cảm thấy bản thân như cây bút lông trong tay vị Hoàng đế trẻ, bị hắn tùy ý vu.ốt ve chơi đùa, lại như chiếc lá khô ngoài điện, lay lắt giãy giụa trên đầu cành trong gió mưa.

Cơn mưa vẫn không ngừng lay động, hồi lâu, cuối cùng một cơn cuồng phong ập đến, cuốn chiếc lá khô lìa khỏi cành rơi xuống.

Tần Đạc Dã cắn chặt môi, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại. Cơ thể y run rẩy, chống tay lên bàn, cảm nhận được Tần Huyền Hiêu đã buông lỏng đôi tay đang trói buộc y.

Người phía sau đứng dậy, dường như rất hài lòng, chậm rãi thưởng thức cảnh tượng trước mắt.

Bất thình lình, Tần Đạc Dã chống lên bàn, nhanh chóng quay người lại, dùng toàn bộ sức lực, tung một cú đấm thật mạnh vào sống mũi hắn.

Một tiếng nện nặng nề vang lên trong điện Hàm Chương. Tần Huyền Hiêu bị đấm lệch đầu, lảo đảo lùi về sau vài bước, sống mũi và gò má ngay lập tức đỏ bừng lên.

Mặt Tần Đạc Dã đỏ ao, y thu tay lại, lạnh lùng chỉnh sửa quần áo. Dây lưng rơi xuống đất đã bị bẩn, y chỉ liếc nhìn một cái đã thấy chướng mắt, nhấc chân đá nó ra xa, rồi chậm rãi giương tay lên, một lần nữa đối diện với Tần Huyền Hiêu.

Sẵn sàng tung cú đánh tiếp.

Tần Huyền Hiêu bị đấm một cú, nhưng không hề giận dữ. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng đầu, khóe miệng không kìm được mà cong lên, bật ra một tràng cười trầm thấp.

Điên rồi à?!

Tần Đạc Dã nhìn hắn đầy quái dị. Chó Hoàng đế này cứ như bị đấm tới ngu luôn rồi, cười đến rợn người.

"Ái khanh à, trông khanh vẫn còn dư sức lắm." Tần Huyền Hiêu thản nhiên lau vết máu nơi khóe miệng.

Tần Đạc Dã nheo mắt, không hiểu hắn có ý gì.

Bất chợt, Tần Huyền Hiêu sải bước về phía y. Tần Đạc Dã lập tức thủ thế, giơ tay lên, chờ đối phương vừa ra tay liền nhanh chóng chộp lấy cánh tay hắn, hạ trọng tâm, tiến lên nửa bước, rồi lập tức xoay người, dùng kỹ thuật mượn lực, quật mạnh hắn xuống đất.

Lại một lần nữa bị đánh ngã, Tần Huyền Hiêu nằm đó, chậm rãi hoàn hồn, mở mắt nhìn trần nhà: "..."

Cười không nổi nữa.

Tần Đạc Dã thấy hắn ngoan ngoãn nằm im thì thả lỏng đôi chút, tiếp đến y chống tay lên đầu gối thở hổn hển.

Trí nhớ kiếp trước giúp y vẫn còn lưu lại kỹ năng luyện võ, nhưng cơ thể này thật sự quá yếu. Chỉ một cú vật đơn giản cũng đủ khiến y cạn kiệt sức lực.

Tần Đạc Dã lùi lại dựa vào bàn.

Tần Huyền Hiêu bỗng nhiên đứng dậy, tiến lên một bước, nhân lúc y không đề phòng, trực tiếp nhấc bổng y lên, sải bước về phía nội điện.

"Khoan đã! Tần Huyền Hiêu?! Ngươi còn có nhân tính không?!"

Tần Đạc Dã bị quăng xuống giường, tầm mắt lay động. Khi lấy lại tiêu cự, y thấy Tần Huyền Hiêu cũng leo lên giường, đè lên người y, dùng chân tách hai chân y ra.

Bỗng nhiên, quần áo trên người bị cởi bỏ lần nữa. Hơi lạnh lập tức truyền đến, Tần Huyền Hiêu cúi người xuống.

Cảm giác ướt nóng bao trùm. Một luồng k.ích th.ích quá mức chạy dọc sống lưng thẳng lên não, khiến toàn thân Tần Đạc Dã chấn động kịch liệt. Y trợn mắt nhìn hắn, tức đến mức không thốt nên lời.

"Mẹ kiếp, ngươi..."

"Ái khanh, mùi vị của khanh thật tuyệt vời." Tần Huyền Hiêu cười khẽ, rồi cúi đầu xuống lần nữa.

"Khốn nạn!!!" Lần này, Tần Đạc Dã thực sự bị hành động càn quấy của tên chó này làm cho bàng hoàng. Khuôn mặt y đỏ bừng hơn trước, lan tận đến cổ và tai.

"A..." Y định giơ chân đạp hắn ra, nhưng cơn k.ích th.ích bất chợt làm toàn thân mềm nhũn, không còn sức lực.

Tay y vô thức siết chặt lấy chăn đệm, đôi mắt nhắm nghiền. Khóe mắt vì cơn sóng cảm giác dồn dập mà đỏ rực, nơi sống mũi có một nốt ruồi đỏ càng thêm rực rỡ. Lúc y ngửa đầu vùng vẫy, điểm đỏ ấy lay động theo từng đợt chuyển động, làm tôn lên gương mặt tuấn mỹ giờ đây đã bị sắc đỏ nhuốm đầy vẻ yêu mị.

Tần Huyền Hiêu chăm chú nhìn dáng vẻ này của Tần Đạc Dã, d.ục v.ọng trong đôi mắt phượng kia càng thêm nồng đậm, động tác vì thế mà càng thêm tùy ý phóng túng.

"Bình thường ái khanh có tự giải quyết không?" Thỉnh thoảng hắn rời môi, cố ý kề sát bên tai y, thốt ra những lời lẽ trêu đùa đầy ô uế.

"Thật sự chưa từng ư? Bảo sao lại nhạy cảm như vậy..."

Kiếp trước y bận đến chết đi sống lại, nào có thời gian chứ!!!

Tần Đạc Dã mở mắt trừng hắn, dù không hề khóc, nhưng đôi mắt ấy vẫn ửng đỏ đến mức trông như bị bắt nạt thê thảm.

Ánh mắt y lúc này không còn chút hung hãn nào nữa.

Điều đó lại càng khiến Tần Huyền Hiêu hưng phấn.

Cứ như thế mà giày vò hết lần này đến lần khác. Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng nước hòa quyện vào nhau. Đầu óc Tần Đạc Dã hỗn loạn, cảm giác chưa từng trải nghiệm không ngừng xô tới như sóng trào. Thậm chí y không biết bản thân là đang giãy giụa, hay là tự dâng mình vào miệng sói.

Bất chợt, y ngửa đầu thật mạnh, đôi chân không tự chủ mà run rẩy dữ dội.

Tần Huyền Hiêu nuốt trọn tất cả, khóe môi nở nụ cười đầy thỏa mãn.

"Đa tạ ái khanh ban thưởng..."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com