Tần Đạc Dã vừa chạy về từ bãi tập, trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh độc nhất của chiếc áo choàng mùa đông sau khi thấm sương sớm. Trước khi nắm đấm kịp giáng xuống, luồng khí lạnh ấy đã xộc thẳng vào mặt Tần Huyền Hiêu.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cú đấm nện thẳng vào mặt.
Rõ ràng Tần Đạc Dã đã rất nương tay.
Một đấm này tuy đủ đau, nhưng không làm gương mặt kia bị tổn hại. Dẫu sao gương mặt này cũng rất ưa nhìn, Tần Đạc Dã thấy hơi tiếc nếu đấm hỏng.
Y đưa tay, giữ lấy cằm Tần Huyền Hiêu, ngón tay siết chặt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: "To gan lắm rồi nhỉ?"
"A Dã... khụ." Tần Huyền Hiêu bị siết chặt cổ họng, hơi thở khó khăn, ho nhẹ một tiếng: "Thật sự không phải ta."
"Ồ? Vậy là ai?" Y buông tay, vỗ nhẹ vào mặt hắn, ra hiệu hắn mau mở miệng.
Tần Huyền Hiêu định ngồi dậy, nhưng vừa cử động đã bị y đẩy mạnh một cái, ngã ngửa trở lại giường. Không còn cách nào khác, hắn đành ngước nhìn y, ấm ức nói: "Câu Hoằng Dương không hỏi ta đã tự tiện dâng lên..."
"Nếu không có sự đồng ý ngầm hay chỉ thị của bệ hạ tôn quý, một Thái giám Tổng quản như ông ấy làm gì dám lộng hành như vậy..." Rõ ràng Tần Đạc Dã không định bỏ qua dễ dàng. Đang nói, y đột nhiên khựng lại, cúi đầu nhìn vạt áo hơi nhô lên của Tần Huyền Hiêu, ánh mắt trở nên quái lạ, sau đó bật cười: "Thế này mà còn bảo không có mưu đồ?"
Vừa dứt lời, y lại giơ nắm đấm lên.
Tần Huyền Hiêu lập tức đưa tay che mặt, oan ức kêu lên: "Ngươi ở gần ta thế này, nó tự nhiên dựng lên thôi... ta thích ngươi, cơ thể không kiềm chế được."
"Lỗi của ta sao?"
"Không dám."
Tần Đạc Dã nhìn hắn hai giây, đột nhiên hạ tay xuống. Tần Huyền Hiêu tưởng rằng mình thoát được kiếp nạn, nào ngờ ngay giây tiếp theo, cú đấm của Tần Đạc Dã đã đổi hướng, giáng thẳng xuống ngực hắn.
Lần này không đánh mặt, nên lực tay y hoàn toàn không giảm bớt.
"Ưm... khụ!"
Sức mạnh ấy khiến Tần Huyền Hiêu ho khan hai tiếng, mặt mày đều nhăn lại.
"Biết đau chưa?" Tần Đạc Dã nhếch môi cười.
"Ưm... thích quá..."
Nhưng chưa kịp dứt câu, y đã nghe thấy tiếng th.ở d.ốc của kẻ dưới thân, âm điệu kéo dài đầy nũng nịu. Tần Huyền Hiêu nắm lấy tay y, nhẹ nhàng vu.ốt ve từng đốt ngón tay, sau đó đưa lên môi hôn: "A Dã, tay có đau không?"
Tần Đạc Dã: "???"
Điên rồi sao?
Y lập tức giật tay về, đá một cước, đạp thẳng xuống chỗ kia.
Chỉ nghe thấy một tiếng rên khẽ, như thể mang theo chút sung sướng bị đè nén.
Tần Đạc Dã: "..."
Y chợt thấy bàn chân nóng rực, vội vàng rút chân về, hoàn toàn mất kiên nhẫn. Dứt khoát sải chân đè lên người hắn, không cho hắn thêm cơ hội giở trò, sau đó ghì chặt xuống mà đánh từng cú từng cú, không chút nương tay.
Lần này Tần Huyền Hiêu thực sự thấy đau đến mức toàn thân ê ẩm, ngoan ngoãn nhận đòn, vội vàng cầu xin tha thứ: "Ta sai rồi!"
"Ha, muộn rồi." Tần Đạc Dã lạnh lùng đáp.
Cứ thế bị đè xu.ống giường đánh cho một trận ra trò suốt một khắc, Tần Huyền Hiêu bỗng cảm thấy nắm đấm giáng xuống người mình có chút chần chừ. Hắn hé mắt, bỗng trông thấy gương mặt Tần Đạc Dã đã nhiễm một màu đỏ ửng, từng mảng thắm sắc dần lan rộng, in vào đáy mắt hắn.
Sắc đỏ ấy vẫn không ngừng lan ra, Tần Đạc Dã cảm thấy nóng bức khó chịu, y kéo mở cổ áo, há miệng hớp lấy không khí. Ngay khoảnh khắc ấy, màu hồng thẫm lập tức lan xuống cổ và xương quai xanh đang lộ ra ngoài.
Tầm mắt y mờ đi trong chốc lát, một nắm đấm suýt nữa trượt khỏi tay.
Cơ thể y lảo đảo, đầu óc nặng trĩu, gần như sắp ngã xuống.
Tần Huyền Hiêu kinh ngạc mở to mắt, quên luôn cơn đau trên người, vội vàng đỡ lấy eo y, ôm chặt vào lòng.
"Tần Huyền Hiêu, ngươi đốt bao nhiêu lò sưởi trong điện? Sao mà nóng thế..." Tần Đạc Dã phát hiện toàn thân mình mềm nhũn vô lực, lập tức hiểu rằng dược tính đã bắt đầu phát tác. Gò má nóng bừng áp vào người Tần Huyền Hiêu, làn da lạnh của hắn khiến y cảm thấy rất dễ chịu. Tần Đạc Dã nhắm mắt lại, thầm mắng hắn, nhưng âm cuối lại khàn khàn mềm nhũn.
"Không nhiều lắm." Ánh mắt Tần Huyền Hiêu lướt qua một tia lo lắng, lập tức bế bổng y lên, sải bước đi ra ngoài, giọng nói trầm xuống: "Dược hiệu phát tác, cố chịu một chút, ta đưa ngươi đi tìm Ngự y kê giải dược."
Tần Đạc Dã choáng váng trong chốc lát: "?"
Y mở mắt ra, trông thấy gương mặt Tần Huyền Hiêu đầy vẻ căng thẳng lo âu. Y kéo tay hắn lại, khó hiểu hỏi: "Ta uống xuân dược, không phải độc dược, ngươi đưa ta đi bốc giải dược làm gì?"
Tần Huyền Hiêu nghiêm túc đáp: "Là thuốc thì cũng có ba phần độc, phải mau hóa giải, tránh tổn hại đến thân thể ngươi."
"?" Tần Đạc Dã nhìn thấy ánh mắt hắn trong veo, nhận ra hắn không hề giả bộ, mà thật sự đang lo lắng cho mình. Nhất thời y đau đầu, đưa tay day trán, dứt khoát nói thẳng: "Thế ngươi để làm cảnh chắc? Ngươi không biết giúp ta giải tỏa à?"
Tần Huyền Hiêu cứng đờ cả người, hắn trân trân cúi đầu nhìn Tần Đạc Dã.
Tần Đạc Dã tưởng hắn đã hiểu ý, bèn vòng tay qua vai đối phương, siết chặt hơn, cơ thể cứ như đang bốc cháy, nóng đến mức muốn dán vào gần thêm chút nữa.
Y khẽ cựa mình, nhẹ nhàng cọ cọ lên người hắn.
"Nhanh lên..." Y thấp giọng thúc giục.
Tần Huyền Hiêu kiên định nói: "Gọi Ngự y đi. Ta sẽ không nhân lúc ngươi yếu đuối mà làm loại chuyện đó. Ta thích ngươi, ta muốn ngươi tỉnh táo yêu ta, chứ không phải chịu ảnh hưởng của thuốc."
"..." Tần Đạc Dã dần tỉnh táo lại: "... Không phải chứ, thứ này chỉ có tác dụng kí.ch th.ích, chứ không khiến ta mất lý trí hoàn toàn. Đương nhiên ta phân biệt được ngươi là ai, cũng biết rõ ta có muốn hay không."
Bàn chân Tần Huyền Hiêu như bị đóng đinh tại chỗ, hắn cắn răng, dường như không thể tin nổi, cố gắng kìm nén.
Tần Đạc Dã cảm thấy lửa nóng trong cơ thể ngày càng mãnh liệt, khao khát được giải tỏa. Y nắm chặt cổ áo Tần Huyền Hiêu, tay kia vuốt lên mặt hắn, đầu ngón tay lướt qua bờ môi đối phương, ánh mắt mê ly, giọng khàn khàn cầu xin: "Ưm, Huyền Hiêu... ta khó chịu, giúp ta..."
Toàn thân Tần Huyền Hiêu càng thêm cứng ngắc, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người, đặt Tần Đạc Dã xuống giường, quỳ trước mặt y, tựa hồ đã hạ quyết tâm, vừa kiên định vừa cô độc.
"Ta giúp A Dã... nhưng sau khi tỉnh lại, có thể đừng hận ta không?"
Tần Đạc Dã vốn đã chìm vào cơn khát cầu, lý trí lại bị lời này kéo trở về.
Cái quái gì vậy?
Mệt mỏi thật đấy! Sao mỗi lần trước khi làm đều phải có một màn dài dòng như thế?
"Không đâu."
Tần Đạc Dã kéo hắn ngã xuống giường, áp sát vào lồng ng.ực hắn, khẽ nói: "Ngày mai là rằm tháng Giêng."
"Ừm." Tần Huyền Hiêu thuận theo gật đầu, bàn tay vuốt nhẹ lên eo y.
Thấy đối phương chẳng hiểu ý mình, Tần Đạc Dã cũng chẳng còn sức để bực, bị ngọn lửa nóng trong người thiêu đốt đến mức mềm nhũn, chỉ có thể thở dài: "Là Tết Nguyên Tiêu, đồ ngốc."
Tần Huyền Hiêu ôm y thật chặt, môi lướt đến hõm cổ y, nhẹ nhàng cắn m.út, lẩm bẩm: "Ta sẽ kiềm chế, không để ảnh hưởng đến buổi luyện tập ngày mai của ngươi."
"Ưm..." Tần Đạc Dã cảm thấy cơn nóng trong người tản đi phần nào, thoải mái híp mắt.
Đúng là đồ ngốc, vẫn chưa hiểu.
"Ý ta là, ngày mai quân doanh được nghỉ, ta không cần đến bãi tập, có cả ngày để ở bên ngươi." Y chậm rãi nói: "Vậy nên ta mới uống bát thuốc đó. Trước khi uống, ta đã quyết định rồi, tối nay là của ngươi. Tối nay tùy ngươi quậy, thế nào?"
Tần Huyền Hiêu lập tức trừng lớn mắt, niềm vui tràn ngập khiến hắn không dám tin đây là sự thật.
Tần Đạc Dã đã vươn tay nâng cằm hắn lên, ngẩng đầu đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi hắn.
Đây là lần đầu tiên y chủ động hôn hắn.
Tần Huyền Hiêu hoàn toàn sững sờ.
"Về sau đừng suy nghĩ lung tung nữa." Tần Đạc Dã lại ngẩng đầu hôn hắn lần nữa, Tần Huyền Hiêu cảm giác chính mình cũng choáng váng, chỉ nghe thấy y thì thầm: "Ta cũng thích ngươi."
Ta cũng thích ngươi.
Đối với Thành Liệt đế, yêu đương là chuyện khó có thể nói ra miệng.
Nếu đã thốt lên hai chữ "thích ngươi", vậy chắc chắn là ưu ái bậc nhất!
Khoảnh khắc ấy, Tần Huyền Hiêu cảm thấy pháo hoa đêm giao thừa như đang nổ tung trong lòng hắn.
Dù hắn có vô lại cướp đi trái tim Tần Đạc Dã thì đã sao?
Tần Đạc Dã nhắm mắt, giọng điệu bất đắc dĩ: "Lần này sẽ không."
Y kéo vạt áo ra, chẳng buồn để ý nữa: "Ngươi tự nhìn đi, thuốc này hiệu quả tốt lắm."
Cảnh xuân trước mắt khiến Tần Huyền Hiêu đờ người, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói: "Vậy... vậy để ta đi tắt nến đã..."
Tần Đạc Dã: "..."
Y đưa tay túm lấy tay áo hắn, nhìn thẳng: "Rốt cuộc ngươi có làm được không? Không được thì ta tự giải quyết."
Tần Huyền Hiêu: "?"
Hắn làm được!
"A Dã... ta sẽ khiến ngươi hài lòng."
Tần Huyền Hiêu kéo y vào lòng, giữ nguyên tư thế ôm sát, môi vừa vặn áp lên cổ y.
Hắn há miệng cắn xuống cổ.
Thân thể Tần Đạc Dã cứng lại, th.ở d.ốc một tiếng: "Lại cắn? Dấu trên cổ không che được."
"Ta muốn không che được." Tần Huyền Hiêu nhìn y, ánh mắt thâm trầm: "Ta muốn cả thiên hạ biết, A Dã yêu ta, tùy ý để ta làm càn."
Có lẽ do tác dụng của thuốc, đêm nay Tần Đạc Dã hoàn toàn thả lỏng, thậm chí chẳng thèm kiềm chế tiếng rê.n rỉ, cũng không chịu thua, cắn trả một cái, hừ lạnh, cảm thấy chưa đủ, y bèn vươn tay lấy con dấu trên bàn.
Tần Đạc Dã kéo áo Tần Huyền Hiêu xuống, ấn mạnh con dấu lên xương quai xanh của hắn, vết đỏ in sâu vào da thịt.
"Vậy thì, ngươi cũng là của ta."
"Ừm, ta là của A Dã."
Ngón tay chợt run lên, Tần Đạc Dã vội vàng bấu lấy vai hắn, con dấu bị quăng ra xa, lăn vài vòng trên thảm lông mềm mại...
...
"Thuốc hết tác dụng rồi à?" Tần Huyền Hiêu thấy Tần Đạc Dã đột nhiên đưa tay ôm mặt.
"Ừm..." Tần Đạc Dã nhớ lại hành động vừa rồi của mình, gương mặt nóng ran, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Thật là hoang đường, hư hỏng quá mức, Thành Liệt đế!
Đóng dấu ấn... đúng là mất mặt! Người làm hôn quân chắc chắn chính là mình rồi.
"Vậy, A Dã có hài lòng không?" Tần Huyền Hiêu cúi xuống, ghé sát tai y, khẽ cười hỏi.
Tần Đạc Dã hài lòng hết biết.
Nhưng y cảm thấy vừa rồi mình thở hơi gấp, nếu giờ còn khen ngợi Tần Huyền Hiêu nữa, chẳng phải sẽ khiến hắn đắc ý hay sao?
Thế là Thành Liệt đế cao ngạo cau mày, đáp gọn: "Cũng bình thường thôi."
Tần Huyền Hiêu: "..."
Hắn mím môi: "Vậy phải thế nào mới có thể làm bệ hạ của ta hài lòng đây?"
Trong giọng nói phảng phất ý vị nguy hiểm, Tần Đạc Dã nghe ra ngay, nhưng lúc này đã cưỡi hổ khó xuống, không thể lùi bước. Mấy trò khiêu khích, y thành thạo lắm.
Thế nên y lười biếng nâng tay, chọc nhẹ vào ngực Tần Huyền Hiêu, nở nụ cười đầy ý kén chọn: "Vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi."
"..."
Soạt một tiếng, Tần Huyền Hiêu siết chặt eo Tần Đạc Dã, lật y nằm sấp xuống giường, đè chặt lấy y từ phía sau. Ngón tay hắn khẽ động, những tấm rèm thêu hoa kim ngân đồng loạt buông xõa, che đi sắc xuân nồng nàn trên giường.