Trầm Luân Dưới Lưới Tình

Chương 12



Một tháng sau, có người trong cung đến báo rằng chuyện năm xưa đã tra rõ.

“Hoàng hậu nương nương nói, việc này tất cả giao cho công chúa định đoạt.”

Ta gật đầu, tiến đến nhà lao ở ngoại thành. Phụ thân mẫu thân nhà họ Lâm đã bị giam ở đó, còn Lâm Vãn Uyển vẫn bị giữ tại trang trại vùng quê.

Khi ta gặp họ, cả hai đã gầy trơ xương, Lâm phụ còn mất một chân. Nghe nói đó là do người của sòng bạc đến đòi nợ, ông không trả nổi nên bị chặt một chân.

Lúc người sòng bạc đến, ông vốn định đến tướng quân phủ tìm ta xin tiền, nhưng vừa đến gần đã bị người của cung đình phái đến bảo vệ ta chặn lại.

Giờ đây, khi nhìn thấy ta, trong mắt Lâm phụ đầy oán hận, còn trên mặt Lâm mẫu là vẻ van xin hèn mọn.

Bà run rẩy quỳ xuống, chuột nhắt bò quanh chân bà phát ra tiếng rúc rích.

“Niệm Hảo, trước đây đều là lỗi của mẹ. Mẹ là đồ ngu ngốc, mẹ không nên sau khi Vãn Uyển trở về lại thiên vị nàng. Mẹ xin nhận lỗi với con, con tha thứ cho mẹ được không.”

Bà vừa nói vừa dập đầu xuống đất, từng cái càng lúc càng vang dội.

Ta khẽ cười lạnh một tiếng.

“Ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi thế nào đây. Khi năm đó các ngươi để Lâm Vãn Uyển thay thế ta, có từng nghĩ rằng nàng cũng đã cướp đi cuộc đời của ta không. Giờ đây, dù ta đã khôi phục thân phận, nhưng hơn mười năm qua thì sao. Ta vốn có thể sống bên cha mẹ ruột của mình.”

“Lâm Vãn Uyển trở về, các ngươi chẳng lẽ chỉ là thiên vị. Ngày trước ta một mình gánh vác cả Lâm phủ, chưa từng oán than nửa lời. Còn các ngươi thì sao. Chỉ mong moi móc đến tận xương tủy của ta.”

Lâm phụ nhìn ta đầy ác ý, đột nhiên lao về phía ta.

May mà ta phản ứng nhanh, lập tức tránh qua một bên. Ông bị ngục tốt trong lao đè xuống đất.

Ông ta gào lên những lời giống hệt Lâm Vãn Uyển từng nói kiếp trước.

“Ngươi đi c.h.ế.t đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn ông nằm dưới đất như một con chó, vùng vẫy không ngừng, ta bỗng thấy nực cười.

Tại sao họ luôn nghĩ mệnh tốt nhất định phải là của họ. Năm xưa để Lâm Vãn Uyển thay thế ta, giờ đây lại không thể chịu nổi khi thấy ta có được chút gì tốt đẹp. Họ ghen ghét đến mức muốn g.i.ế.c ta.

Nhưng cái gọi là mệnh tốt này, vốn dĩ là điều mà ai cũng có thể có được.

Nếu năm đó họ không nảy lòng tham, Lâm phụ với tay nghề nấu nướng xuất sắc, cả nhà siêng năng cần mẫn, hẳn đã có thể sống những ngày yên vui, hạnh phúc.

Nay rơi vào cảnh khốn cùng này, họ lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta.

Ta khẽ phất tay, ngục tốt hiểu ý, lập tức hành động.

Thực ra, ta chưa từng có ý định lấy mạng họ. Nhưng người cha sống cùng ta mười mấy năm lại muốn g.i.ế.c ta. Ta hiểu, không thể mềm lòng thêm nữa.

Tin tức Lâm phụ bị xử tử, Lâm mẫu bị lưu đày đến Mặc Bắc nhanh chóng truyền đến tai Lâm Vãn Uyển.

Nàng trốn khỏi trang trại ở nông thôn, chạy về Lâm phủ ngày trước.

Giờ đây nơi ấy đã không còn một bóng người, chỉ còn lại một tòa nhà lớn trống trải.

Khi ta và mẫu thân chồng đến nơi, nghe thấy tiếng nàng gào thét bên trong.

“Lâm Niệm Hảo. Ngươi cút ra đây. Ngươi là sao chổi, ngươi hại c.h.ế.t cha ta, hại cả mẹ ta.”

Nàng điên cuồng, khi quay đầu nhìn thấy ta, ánh mắt càng thêm dữ tợn.

Cung nhân theo sau ta lớn tiếng quát.

“To gan, thấy An Bình công chúa còn không mau quỳ xuống.”

Nàng không hề động đậy, vẻ điên loạn trên mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn ta chẳng khác gì kiếp trước khi nàng cầm cây trâm vàng đ.â.m vào ta.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com