Ta tức giận nhắm mắt lại, không ngờ lại ngủ quên. Khi tỉnh dậy, cô bạn cùng phòng khẽ nói:
"Triệu Hành Giản đã đợi ngươi cả ngày rồi, có muốn ra gặp không?"
Nhìn ra cửa sổ, bóng tối đã dần buông xuống, mưa nhỏ tí tách bên ngoài. Cả ngày, từ sáng đến tối. Ta cảm thấy mắt mình hơi sưng, liền cất giọng không mấy vui vẻ:
"Ta không đi đâu."
Hắn chưa bao giờ đối xử với ta như vậy. Chưa bao giờ! Không thể được, ta phải hỏi hắn, vì sao không tin ta? Chắc chắn không phải vì lo lắng hắn đứng lâu bị bệnh, mà là ta đi gặp hắn thôi. Ánh sáng mờ nhạt của ngày hé lên, những chiếc lá phong đỏ thẫm, mưa rơi theo chiếc dù của Triệu Hành Giản. Chàng trai như cây tùng cây bách, dáng vẻ xuất chúng, chẳng khác gì hoa lan cỏ chi.
"Ngươi lại đến làm gì? Nói ta dựa vào quyền thế, tiếp tục nói đi."
Hắn nhìn ta một lúc lâu.
"Thất tình lục dục khiến con người sinh ra muôn vàn cảm xúc. Dưới sự che khuất của sự ghen tuông, ta đã nói những lời đó.
Ta không phải không tin muội, chỉ là, ta không thể giải quyết lo lắng cho muội, còn hắn lại có thể làm điều đó dễ dàng. Ta ghét bản thân vô dụng, cũng sợ muội bị quyền lực làm mê hoặc, ngày càng xa cách ta.
Đôi khi nghi ngờ sinh ra những điều không thể nói, ta với muội không nên có sự giấu giếm và bí mật. Giờ đây ta bị cảm xúc chi phối, làm muội buồn, xin lỗi."
Hắn cúi người, như thể muốn hành lễ xin lỗi ta, rồi lại nói:
"Muội nếu từ nay không muốn để ý ta, cũng là do ta đáng tội. Chỉ mong muội bốn mùa như ý, lúc nào cũng vui vẻ."
Gương mặt ta chợt đỏ bừng. Sao hắn lại nói những lời như vậy, khiến ta không khỏi nghĩ ngợi. May mà trời tối, Triệu Hành Giản không nhìn thấy. Thôi, biết sai mà sửa thì cũng tốt. Huống chi, hành động của Vương Dực Xuyên quả thật dễ gây hiểu lầm.
"Khụ khụ." Ta khẽ ho,
"Ta chẳng vui vẻ chút nào, nhưng nếu có ai dạy ta làm đèn cá, thì ta sẽ khác."
Triệu Hành Giản tiến lại gần:
"Muội không giận nữa sao?"
Dưới ánh sáng mờ ảo, ánh mắt của chàng trai như những vì sao lấp lánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ừ, thực ra ta đã có một manh mối mới, hôm nay định nói, nhưng bị ngươi làm cho tức giận rồi."
Triệu Hành Giản vội vàng cúi người chào:
"Từ nay, nếu có chuyện không vui hay hiểu lầm, chúng ta nhất định sẽ giải quyết."
Ta nhịn cười, đột nhiên cảm thấy có một lọ thuốc bôi trong tay.
"Muội vừa khóc xong, mắt sẽ sưng lên, thuốc ta đã mang theo đây, Muội cầm lấy, nhớ cách dùng chứ?"
"Nhớ rồi, nói chuyện chính đi."
"Tạ Thính Trúc cũng biết chuyện này, và đã tìm được manh mối từ cây gậy của Trần Lộ."
Ta nhỏ giọng nói xong, Triệu Hành Giản khẽ cười, vẻ mặt đầy cảm thán:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
"Trần Dã giúp muội theo dõi, Tạ Thính Trúc tìm ra manh mối, chỉ có ta là chẳng làm gì cả."
"Ngươi công lao lớn nhất." Ta vỗ vai Triệu Hành Giản, "Chính ngươi là người tìm ra nhà của Trần Lộ."
"Không cần công lao, chỉ cần A Tư muội còn để ý tới ta là đủ rồi."
Đến lúc này, lời nói của hắn mới có chút nhẹ nhõm và nở nụ cười.
"Lúc đó ta cũng thật hồ đồ, không kịp đuổi theo muội. Tạ Thính Trúc đi ngang qua nói với ta, có những tiếc nuối dùng hết cả đời cũng không cách nào bù đắp lại được, làm ta sợ phát khiếp."
Ta không muốn với muội có chút tiếc nuối nào, dù là một chút cũng không." Triệu Hành Giản bỗng nắm tay ta.
Ta tưởng hắn sẽ nói những lời thề non hẹn biển, nhưng hắn lại quay ngoắt, "Buổi tối trời lạnh, muội nên nghỉ sớm."
Hắn vội vã rời đi, ta không vạch trần lớp vỏ bọc ấy. Không biết mình thật sự cảm thấy thế nào với Triệu Hành Giản.
Nhưng đôi khi, sự tiếc nuối dùng cả cuộc đời cũng không thể bù đắp. Vô tình hay cố ý, ta phải hiểu lòng mình.
Chỉ là, Tạ Thính Trúc có tiếc nuối không? Tiếc nuối của hắn là gì? Đêm tân hôn, cô dâu không phải người trong lòng hắn. Hay là tiếc nuối vì không kịp cứu ta khỏi vực sâu? Hay là gì khác?
Ta đã sống lại một lần, yêu hận thù, chẳng muốn để lại tiếc nuối nào.