Trầm Hương Tựa Cố Nhân

Chương 22



24.

Một buổi lễ hội chùa, không chỉ gặp Tạ Thính Trúc, mà Vương Dực Xuyên cũng có mặt. Vương Dực Xuyên hôm nay mặc bộ trường bào xanh lá trúc, thắt lưng có đeo túi hương ta tặng.



"Thật trùng hợp, hôm nay bản vương ở thành phố đã mời người dựng sân khấu hát kịch, định mời các vị thưởng thức, lại gặp được ở đây, đỡ phải để người chạy thêm một chuyến."

Tạ Thính Trúc chưa nói xong lời, mọi người đã chào hỏi lẫn nhau, bắt đầu nói về những chuyện gần đây.



Không biết vì sao, câu chuyện lại chuyển sang túi hương của ta. Vương Dực Xuyên cười nói:

"Nhờ có túi hương A Tư tặng, muỗi cỏ đều không dám lại gần."



Trời ơi, sao hắn lại nói chuyện này vậy? Triệu Hành Giản nhìn ta rồi lại nhìn Vương Dực Xuyên, bỗng nhiên cười nói:

"Cô ấy à, thích làm mấy thứ thủ công lắm. Trước kia làm cho phụ mẫu và mấy chị em xong còn chưa thỏa mãn, lại tặng mỗi người bạn trong phòng, đến hôm nay mới có thời gian ra ngoài chơi."



Mỗi người bạn thân thiết, ta đều tặng một món. Ta vô thức nhìn về phía Tạ Thính Trúc, nhận ra chàng đang chú ý đến túi hương của Triệu Hành Giản, ánh mắt sâu lắng như có điều suy nghĩ. Xui xẻo, chỉ có chàng là chưa nhận được. Nhưng ta chẳng biết lúc nào mới có cơ hội để tặng.



Vương Dực Xuyên ngừng cười, sắc mặt hơi thay đổi.

"A Tư thật là vất vả."



Thực ra, ta chỉ làm có bốn túi hương, tặng cho phụ mẫu và Triệu Hành Giản, còn đâu, là do ma ma trong phủ làm hộ. Nhưng túi hương cho Tạ Thính Trúc thì chưa kịp tặng.

Ta vội vàng nói:

"Vương Gia thích là tốt, trời đã gần tối, ta và Sư huynh xin phép cáo lui."

Vương Dực Xuyên gật đầu đồng ý, rồi nhắc nhở.

"Buổi tối xong hát kịch có thể thả đèn hoa, A Tư đừng quên ra ngoài chơi nhé."

Ta nhìn vào ánh mắt dò hỏi của Triệu Hành Giản, đành cứng rắn đáp ứng.



Trên xe ngựa, Triệu Hành Giản nheo mắt lại:

"Tề Vương thật sự đối với ngươi có chút khác biệt."



"Ngừng ngay!" Ta che mặt lại, "Ta không biết hắn nghĩ thế nào, nhưng ta thật sự không có ý gì với hắn."



"Vậy ngươi có ý với ai, thích ai?"



"Ta sắp phát điên rồi, ngươi còn hỏi?"



"Thế nói ra đi, để ta xem thử ai là người xui xẻo bị ngươi thích."

Triệu Hành Giản vừa nói, vừa nắm lấy cổ tay ta, cười tươi nhìn ta.



"Thích ngươi, ta chỉ thích ngươi, kẻ xui xẻo này thôi!"

Ta vừa tức lại vừa buồn cười, tay vô thức vớ lấy cái gối mềm, ném vào Triệu Hành Giản. Cứ thế, hai chúng ta đùa giỡn vui vẻ.



Trong thành phố, sớm đã dựng sân khấu hát kịch, khi chúng ta đến thì kịch đã bắt đầu. Có người dẫn chúng ta đến ngồi ở trà lâu đối diện. Hóa ra, khu vực này đã bị Vương Dực Xuyên bao trọn, trà lâu nhìn kịch là có tầm nhìn tốt nhất. Xem một lúc, rồi đi thay y phục ở hậu viện, trở lại thì thấy trà lâu hậu viện đã được dọn sạch. Ánh trăng sáng vằng vặc, chỉ thấy Vương Dực Xuyên cầm đèn hoa, đứng đó. Thôi, đã đến lúc rồi, chỉ có thể đi tới.



Ta bước tới, Vương Dực Xuyên cười nhẹ, đưa đèn hoa tới trước mặt ta.

"Đêm trăng tỏa sáng, đèn hoa tỏa ngát, đây là bản vương làm, tặng cho A Tư."



Đèn hoa có hai tầng, bên ngoài chạm khắc nhiều họa tiết hoa. Ánh sáng từ trong chiếu ra, chiếu lên các bức tranh sống động. Cô gái cưỡi ngựa, xuân sắc tươi vui, vô cùng xinh đẹp. Nàng cầm cờ, động tác nhanh nhẹn, sống động đầy sức sống.

...

Mỗi bức tranh đều là hình ảnh của ta trong lòng hắn. Ta cảm thấy tim đập nhanh, chỉ thấy mặt đỏ tai nóng.

Những lời từ chối định nói cũng vất vả tuôn ra.

"A Tư cảm ơn Vương Gia, nhưng Sư huynh đã tặng ta một chiếc đèn cá rồi.

Không thể nhận thêm nữa."



Lời từ chối rõ ràng thế, nhưng Vương Dực Xuyên dường như không hề nhận ra.

"Không sao, ta sẽ cho người mang tới phủ."



Á?



Ta vội vàng toát mồ hôi tay, muốn nói rõ ta không có tâm ý yêu đương, lại sợ chọc giận hoàng thân, gây phiền phức sau này. Đang phân vân, Vương Dực Xuyên chỉ tay vào ánh trăng.



"Muốn gửi tình thầm cho ánh trăng, nhưng sợ tình thầm sẽ khiến người buồn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn nói nhẹ nhàng, "Nếu người mình yêu đang ở ngay trước mắt, thì ta cũng không còn lo lắng gì nữa."



Ta ... Nắm chặt tay, cúi đầu không dám đối mặt.

"Vương Gia..."



"Đừng sợ, bản vương chỉ là bày tỏ tâm tình, A Tư không cần phải đáp lại."



Ta cảm động nhìn hắn,

"Cảm ơn Vương Gia. Vương Gia thân phận cao quý, như cây ngọc lan, chắc chắn có nữ tử xứng đáng. A Tư chỉ là cây liễu nhỏ, không dám mơ tưởng."



Vương Dực Xuyên không trả lời ngay, chỉ đưa đèn cho ta.

"Đã đến giờ, chúng ta vẫn là bạn chứ?"



"Đương nhiên, được làm bạn với Vương Gia, là phúc của A Tư."



Vương Dực Xuyên cuối cùng cũng mỉm cười hài lòng:

"Ta là Tử Kính, từ nay ngươi có thể gọi ta là Tử Kính."



Nhìn ánh mắt mong đợi của hắn, cộng thêm vừa rồi ta đã từ chối hắn. Ta đành ấp úng nói:

"Tử Kính."



Hắn cười rộng hơn nữa. Cả hai chúng ta cùng nhau đi về. Xem xong kịch, đèn hoa thả trên sông.



Vô số đèn hoa sen trôi theo dòng nước, ánh sáng lấp lánh, đẹp đến mê mẩn. Kết thúc lễ cầu nguyện, Vương Dực Xuyên đề nghị đưa ta về nhà.



"Không làm phiền Vương Gia, xe ngựa của phủ ta ở gần đây, ta tự đưa A Tư về."

Triệu Hành Giản thay ta trả lời, đưa đèn cá cho ta, còn mình cầm đèn hoa mà Vương Dực Xuyên tặng.

Thấy vậy, Vương Dực Xuyên không thể nói thêm gì, chỉ đứng nhìn chúng ta rời đi.



Triệu Hành Giản không trực tiếp đưa ta lên xe, cười nói:

"Ngươi á, chắc là chơi chưa đủ."



Quả nhiên là Sư huynh hiểu ta rất rõ. Có Vương Gia ở bên cạnh, đương nhiên cảm thấy hơi gò bó. Vì vậy ta và Triệu Hành Giản như hai tên tiểu trộm, lẩn tránh, chạy ra một con phố khác để chơi. Pháo hoa, xiếc, đồ ăn vặt, trên phố đông vui nhộn nhịp. Chúng ta mỗi người một chùm kẹo hồ lô, nhìn thấy có người đang giải đố câu đố trên đèn. Ta liền hứng thú, chen vào đám đông.

Triệu Hành Giản chỉ tay vào đèn hoa treo trên nóc.



"Ồ, đây cũng có một chiếc đèn cá."

Ta ngẩng lên nhìn, quả nhiên, trên nóc của cửa hàng cũng treo một chiếc đèn cá đầy màu sắc. Cũng giống như chiếc đèn cá mà Triệu Hành Giản tặng, khá giống. Nếu có được chiếc này, ta sẽ có một đôi đèn cá!



"Ngươi thích sao?"

Triệu Hành Giản cười hỏi.



Ta gật đầu, đọc lên câu đố treo trên đèn.

"Tứ thời như ý."



Nghĩ mãi mà không ra. Chủ quán cười khà khà:

"Chỉ có người yêu nhau mới đoán ra, cô nương đoán không được, không bằng chàng trai này thử xem."



Mọi người xung quanh cũng nhìn về phía chúng ta, đều lắc đầu.



Triệu Hành Giản bảo ta cầm bút, hắn nắm tay ta nhẹ nhàng.

"Tứ thời là bốn mùa, một năm có mười hai tháng."

Hắn hướng dẫn ta viết chữ "Thanh" trên giấy.

"Như ý, thuận lòng."

Nói xong, hắn thêm vào một nét bên cạnh chữ "Thanh".

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Hóa ra, đáp án là "Tình".



Chủ quán nheo mắt cười, lấy chiếc đèn cá đưa cho ta. Ta vui vẻ nhìn Triệu Hành Giản, bất ngờ pháo hoa nở rộ, ánh sáng lan tỏa khắp bầu trời.

Hắn cũng nhìn ta cười.

Nói: "Ta mong A Tư, tứ thời như ý."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com