Triệu Hành Giản quả nhiên sáng sớm đã đến tìm ta. Ở bên hồ sen, trong đình mát, ta vừa kể cho hắn nghe về chuyện tối qua, vừa đưa hộp gấm đựng túi hương cho hắn.
"Thật đáng ghét, cô ta chẳng đáng làm thầy!"
"Cô ta" ở đây chính là Phương Tư Huyền.
Ta vội bảo hắn im lặng:
"Nói nhỏ thôi, chuyện Hoàng Thượng chưa điều tra rõ ràng, nếu ta đa nghi, chẳng phải lại bị người ta chê cười sao?"
Triệu Hành Giản trông có vẻ không vui:
"May mà muội thông minh, hóa nguy thành an.
"Chỉ là nàng ta sao lại nhắm vào muội, nhưng thôi, biết người không biết mặt, kẻ ác hành sự đâu cần lý do."
Ta thúc giục hắn mở hộp gấm. Triệu Hành Giản mải suy nghĩ, chợt thấy trong hộp là túi hương nằm yên tĩnh. Hắn nhìn ta một cách không chắc chắn.
"Đây là cho ta sao?"
"Đương nhiên, bên trong có thuốc thảo, giúp diệt muỗi và giải nhiệt."
Bên ngoài túi hương, ta thêu hình "Tiêu Hạ Đồ", mang ý nghĩa tốt lành. Triệu Hành Giản bỗng dưng cười nhẹ, sự khó chịu lúc trước tan biến hết. Hắn đeo túi hương vào thắt lưng, xoay người một vòng.
Thật là, nhận quà của ta mà không nói sẽ cùng ta đi dạo một vòng. Ta vừa tức lại vừa buồn cười, quay người đi, hồ sen ngát hương, lá xanh ngập trời, lòng người tự nhiên cảm thấy bình yên.
Không biết qua bao lâu, trong bóng nước hồ sen, có một bóng người xuất hiện. Cá nhảy lên khỏi mặt nước, làm gợn sóng, che mờ hình dáng người đó. Ta quay đầu nhìn, thì ra là Vương Dực Xuyên.
"Tham kiến Tề Vương."
Vương Dực Xuyên cười hiền hòa, bảo ta không cần làm lễ.
"Giữa bạn bè, đâu cần câu nệ như vậy."
"Bạn bè?"
Ta chưa từng nói câu này. Đành cười cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta đã bắt được tiểu thái giám thay ngươi đánh tráo thơ, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không hiểu nhầm ngươi đâu."
Thì ra có kẻ đưa tiền cho tiểu thái giám, bảo hắn ta làm một việc để gây ấn tượng tốt trước mặt Hoàng Đế, yêu cầu hắn ta bỏ bài thơ giả vào trong ống trúc. Tiểu thái giám nhận tiền làm việc, nhưng lại không biết bài thơ đó thực sự có vấn đề. Hơn nữa, tiểu thái giám cũng không thể chỉ ra ai là người sai khiến, rồi bị ngộ độc mà chết.
Ngoài ra, Phương Tư Huyền nghe nói vô tình đắc tội với Hoàng Đế, bị tạm thời cách chức và lệnh cho về nhà suy nghĩ. Không ngờ tối qua lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Đa tạ Vương Gia."
"Ngươi vẫn như xưa, lễ phép quá." Vương Dực Xuyên khổ sở cười.
"Nếu ngươi muốn cảm ơn ta, sao không làm cho ta một túi hương như thế?"
"Á?"
"Vừa nãy ta ở trên núi giả thấy ngươi tặng bạn học một túi hương, ta rất ngưỡng mộ.
"Ngươi có thể tặng ta một cái không?"
Vương Dực Xuyên nói như vậy, ta không tiện từ chối, đành đồng ý. Hắn không biết ta là phiền phức sao? Đi gần ta chẳng có lợi gì.
Thôi vậy, đến lúc đó ta sẽ tặng cho tất cả những người bạn tốt của mình.
Đang nói chuyện, Vương Phú Quý vẫy đuôi đến làm phiền ta.
"Phú Quý, lâu không gặp."
Chó đen thè lưỡi, cắn lấy váy của ta, kéo về phía thuyền.
"Vậy thì cùng lên thuyền thưởng sen đi." Vương Dực Xuyên mời.
Lúc này trên thuyền còn có các học sinh khác, ta mới gật đầu đồng ý. Sóng nước lăn tăn, thuyền từ từ rời bến.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Khi đến bờ bên kia, ta nhìn thấy một hàng liễu xanh, dưới bóng cây, Tạ Thính Trúc đang ôm một con chim gà gô. Lâu rồi không gặp. Ánh mắt chàng xuyên qua đám người, nhẹ nhàng rơi trên mặt ta. Ta ngay lập tức có cảm giác muốn tránh xa Vương Dực Xuyên. Tuy nhiên, Tạ Thính Trúc vẻ mặt bình thản, nhìn ta và mọi người như nhau.
Suốt thời gian qua, chính ta vẫn không thể vượt qua tâm ma của mình. Ta ở kiếp trước, thật sự là một người rất tệ sao? Vậy nên ta không nhận được tình yêu của chồng mình trong kiếp trước. Dù muốn làm học trò của hắn, nhưng hình như cũng không đủ tư cách. Kiếp trước của ta, thật sự tệ đến vậy sao? Những vấn đề mà ta gặp phải trong kiếp trước và kiếp này, hình như sẽ mãi không có câu trả lời.
Chào hỏi xong, Vương Dực Xuyên tò mò hỏi Tạ Thính Trúc tại sao lại bắt chim gà gô.
"Con chim này bị say nắng, ta cho nó chút nước."
Nói xong, con gà gô động đậy cánh, có vẻ như đã khỏe lại. Tạ Thính Trúc nói sẽ mang con chim về, xem thử nó có bị thương không, rồi cáo từ. Ta qua lớp vải bọc, chạm vào túi hương. Tặng không? Dù sao ta cũng sẽ tặng cho tất cả những người bạn tốt, bạn học thân thiết. Tặng Tạ Thính Trúc một cái, cũng không phải chuyện gì lạ.
Nhiều lần ta định gọi chàng, nhưng mãi đến khi bóng dáng hắn khuất, ta vẫn không lên tiếng.
"Nhà bếp mới làm thức uống đá, ngươi muốn thử không?"
Lời mời của Vương Dực Xuyên làm ta tỉnh lại.
"Vương Gia có lòng, Lý Tư xin cảm tạ, chỉ là còn nhiều bài vở chưa xong, ta phải về ngay."
Trở về phòng, Vương Dực Xuyên sai người mang thức uống đá đến. May mà tất cả các học sinh đều có, ta cũng không quá nổi bật.