Trầm Hương Tựa Cố Nhân

Chương 14



17.

Học sinh Thái học cứ nửa tháng được nghỉ về nhà một lần. Ta mới đến được năm ngày, đúng dịp nghỉ, hí hửng thu dọn hành lý.



Về nhà đáng lẽ là đi cùng Triệu Hành Giản, nhưng hắn nhận lời mời của bạn đồng môn, ghé thi xã trước. Ta một mình ngồi lên xe ngựa nhà đến đón, đến đoạn đường lớn, bất chợt thèm món vịt tẩm gia vị của hiệu Từ Ký, bèn bảo phu xe đổi hướng ghé mua. Mua xong vừa định quay về thì bắt gặp một người dáng vẻ tiều tụy, đầu tóc bù xù ngồi ven đường.

Trên tấm ván bên cạnh viết bốn chữ: “Năm lượng bạc, bán thân làm nô”. Trong lòng hắn ôm một đứa bé bọc tã, có lẽ là hài nhi mới sinh.



Ta đội khăn che mặt, định đi qua rồi lại quay xe trở lại, đặt năm lượng bạc xuống trước mặt hắn:

“Cầm lấy số tiền này về mà lo liệu. Ngươi còn tay còn chân, chẳng lẽ không nuôi nổi một đứa trẻ hay sao?”

Gương mặt u ám của hắn cuối cùng cũng động đậy đôi chút, dập đầu lạy ta liên hồi:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Đa tạ cô nương cứu mạng!”



Nghe giọng còn rất trẻ, chắc chỉ mới mười sáu, mười bảy. Ta thấy thương cảm, định rời đi thì thiếu niên chợt gọi với:

“Cô nương là ai? Chờ ta cứu sống cháu trai, ta nhất định đến phủ làm trâu làm ngựa báo đáp.”

Ta lắc đầu: “Không cần.”



Xe ngựa dần rời đi trong ánh chiều. Về đến nhà, phụ mẫu vui mừng hàn huyên với ta thật lâu.

Hôm đó có một tấm thiệp được gửi đến phủ, là lời mời tham dự Hội mã cầu hai ngày sau từ quận chúa.

Thì ra cô gái hôm trước rủ ta chính là Vĩnh Ninh Quận chúa. Quận chúa đã mời, mẫu thân tất nhiên coi trọng, còn dắt ta đến tiệm “Kim Ngọc Phường” nổi danh kinh thành để chọn y phục và trang sức mới nhất.



Xe dừng trước tiệm, còn chưa bước vào đã ngửi thấy mùi hương thoảng nhẹ rất dễ chịu. Các tỳ nữ trong tiệm đều vận y phục lụa mỏng, cử chỉ tao nhã, thần sắc linh động.

Ta và mẫu thân nhìn nhau một cái, hôm nay chắc chắn tiêu không ít bạc rồi. Bên trong y phục và trang sức quả thật tuyệt đẹp, từng món đều tinh xảo.

Đang chọn thì bỗng nghe có tiếng:

“Phương giáo thư giá lâm, thất lễ đón tiếp.”



Mấy vị tiểu thư vốn đang chọn đồ cũng rối rít chạy tới nghênh đón.

Ta tò mò nghiêng đầu nhìn, liền khựng người lại.



Phương Tư Huyền! Không ngờ lại gặp nàng ta ở đây. Nàng nay đã hai mươi tuổi, so với dáng vẻ thanh thuần thuở trước thì thêm phần yêu kiều quyến rũ. Khiến người nhìn không thể không chú ý.



“Giáo thư” là chức danh nàng đảm nhiệm ở Thái học, phụ trách thư viện. Luật nữ quan mới được ban hành chưa bao lâu, nên người thấy nữ quan đều ngưỡng mộ.

Phương Tư Huyền dường như cảm nhận được ánh nhìn của ta, ánh mắt lướt qua đám đông, dừng lại trên người ta. Ta khẽ nhún gối hành lễ, không nhìn nàng thêm một lần nào nữa.

Chỉ là đôi tay siết chặt nơi tay áo đã sớm tố cáo tâm trạng thật sự trong lòng ta. Sống dưới cái bóng của nàng ta suốt mười sáu năm, giờ đổi họ thay tên, cuối cùng cũng không cần phải nhìn sắc mặt của nàng nữa.



Mẫu thân chọn cho ta một bộ váy vàng nhạt phối lục liễu, lại búi kiểu tóc thiếu nữ trẻ trung. Xoay một vòng, mẫu thân cười nói trông ta thật linh động, dễ thương.

Trang sức cũng chọn loại nhẹ nhàng, nhã nhặn. Ta còn định chọn giúp mẫu thân vài món, thì Phương Tư Huyền đã thong thả bước tới.



“Ngươi là nữ sinh được Thính Trúc tiến cử à?”

Nàng ta cười tươi, nhưng ta lại thấy trong giọng nói ẩn giấu gai nhọn.



Thính Trúc. Gọi thân mật thật đấy. Ta vừa chết, họ quả thật đã thành đôi. Thôi vậy, ta sống tốt cuộc đời của ta là được rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Nghĩ vậy, ta ngoan ngoãn đáp:

“Tham kiến giáo thư, được Tạ đại nhân tiến cử, không chỉ mình ta.”

Nụ cười trong mắt nàng dần nhạt đi, trở thành nét u ám:

“Đừng căng thẳng, ta đã đọc bài luận gần đây của ngươi, cũng không tệ. Có khi chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ là đồng liêu đó.”



Ta vội khiêm tốn đáp tạ. Mẫu thân tưởng nàng thật lòng khen ngợi ta, liền mỉm cười khách sáo đáp lại.

Trên đường về, ta nói thẳng với mẫu thân:

“Mẫu thân, người nên tránh xa vị Phương giáo thư ấy thì hơn.”



Đang trò chuyện thì nghe bên ngoài có tiếng cãi vã. Ta vén rèm nhìn, thì ra từ một y quán ven đường vọng tới.

“Xin các người, cứu lấy nó với! Thân thể nó còn ấm mà!”

Một thiếu niên rách rưới ôm một đứa bé đang khóc lóc van xin.

Tiểu nhị của y quán khẽ đẩy người đó ra, ánh mắt áy náy:

“Đứa bé đã tắt thở rồi, cậu giữ tiền mà lo hậu sự thôi...”



Ơ? Là thiếu niên bán thân mấy ngày trước ta gặp!



Mẫu thân cũng nhìn theo ta, rồi khẽ "ồ" một tiếng:

“Người quen à?”

“Người hôm đó, là người đã chiến đấu bảo vệ mọi người trên thuyền...”

Mẫu thân gật đầu:

“Là người mà con đã giúp vợ anh ta sinh con đó. Con không nhận ra sao?”



Hồi đó ta chỉ mải cứu sản phụ và em bé, không để ý đến người thân khác.

Thiếu niên đang tuyệt vọng cầu cứu, ta và mẫu thân đã bước xuống xe.

Tới gần mới thấy đứa bé có lẽ bị co giật vì sốt cao, nghi viêm phổi.



Có lẽ y quán cũng nhìn ra được, nhưng trị liệu tốn kém, thấy cậu ta nghèo túng nên mới khuyên giữ tiền.

Ta ra hiệu cho nha hoàn đưa thêm bạc, dặn dò vài câu. Chẳng bao lâu, đại phu từ y quán vén rèm gọi thiếu niên bế hài nhi vào trong.

Ta và mẫu thân cũng theo vào. Đại phu châm cứu, đứa bé trong tã cuối cùng cất tiếng khóc vang trời, thoát khỏi hiểm cảnh.



Thiếu niên đỏ mắt cúi đầu cảm tạ đại phu, vừa quay lại thấy ta thì tròn mắt:

“Tiểu thư lại cứu mạng cháu ta lần nữa!”

Hắn quỳ lạy, bị mẫu thân đỡ dậy:

“Tiểu huynh đệ võ nghệ không tồi, đã anh dũng bảo vệ phụ nữ trẻ nhỏ trên thuyền, giờ chúng ta chỉ là báo đáp ân nghĩa ngày trước.”

“Phu nhân nhân hậu, tại hạ cảm kích vô cùng. Xin được theo hầu tại phủ, làm nô cũng cam tâm, chỉ mong tiểu thư cứu cháu ta!”



Mẫu thân còn đang lưỡng lự, ta khẽ ghé tai nói nhỏ:

“Mẫu thân thấy hắn võ nghệ cao cường, chi bằng đừng thu làm nô, thuê làm hộ vệ cho con thì sao?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com