Tôi lắp lại camera vào góc khuất trong phòng tắm riêng của Tô Tiểu, chính xác là sau hốc tường đặt sữa tắm.
Tôi đã chọn góc này rất kỹ tuy không quay được mặt cô ta, nhưng… cũng đủ để họ “tự nhận lấy hậu quả của mình.”
Lắp xong, tôi gắn lại pin. Chỉ nghe một tiếng “tít” — camera đã khởi động lại.
Trong mấy ngày qua, tôi đã nghiên cứu kỹ các tính năng và cách thức hoạt động của loại camera này, từ cả cách chống bị phát hiện khi thiết bị bị di chuyển.
Tôi chắc chắn mẹ kế không thể lần ra dấu vết.
Cuối cùng, tôi khóa cửa phòng lại bằng chìa mới, tất cả như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trò bẩn của họ ngày càng hạ cấp, tôi không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa.
Lần này, tôi sẽ đối đầu trực diện với bọn họ.
Vài ngày sau, tôi đang ngồi trong phòng làm bài tập thì Tô Tiểu đùng đùng xông vào.
Cô ta tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, mà tôi biết lý do vì sao.
Lúc ăn tối, ba tôi lại nhắc lại chuyện đạo văn lần trước, mắng cô ta một trận te tua ngay trước mặt mọi người.
Tôi chẳng thèm để ý, tiếp tục làm bài.
Tô Tiểu không còn giả vờ thục nữ nữa, sải bước lớn bước vào phòng tôi, đảo mắt nhìn quanh, rồi đứng chắn ngay trước mặt tôi.
Không biết cô ta lôi từ đâu ra một cây kéo, không nói không rằng, bất ngờ giật mạnh rồi cắt sợi dây chuyền mặt ngọc đang đeo trên cổ tôi.
“Cô làm gì vậy?” Tôi tức giận quát lên.
Đó là mặt dây chuyền bà nội tôi tặng, là kỷ vật tôi quý nhất, lúc nào cũng mang bên mình.
“Mày thích cái này lắm hả?”
Cô ta nắm chặt mặt ngọc, liếc nhìn nó một cái, rồi mỉa mai:
“Đúng kiểu dân nhà quê, chỉ biết quý mấy món rẻ tiền thế này.”
“Tôi thích gì liên quan quái gì đến cô?”
Tôi trừng mắt nhìn cô ta, một ngọn lửa giận dữ bốc lên trong lòng.
Sắc mặt Tô Tiểu thay đổi.
Cô ta bất ngờ giơ cao tay…
Tôi còn chưa kịp ngăn thì đã thấy mặt ngọc bị cô ta ném mạnh vào tường, rồi rơi xuống sàn, vỡ tan tành thành từng mảnh.
Tim tôi cũng như vỡ theo.
Đó là món quà duy nhất bà nội để lại cho tôi.
“Dám đắc tội tao, đây là cái giá mày phải trả.”
Thấy tôi c.h.ế.t lặng, Tô Tiểu cười đắc thắng.
Cơn giận của tôi bùng nổ ngay tức khắc.
Tôi quay phắt lại, mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Trước khi cô ta kịp phản ứng, tôi chụp lấy cây kéo vừa rồi, đè cô ta ngã xuống đất.
Tôi từng làm việc nặng ở quê nên khỏe như trâu, một đứa tiểu thư như Tô Tiểu làm sao mà vùng vẫy nổi.
“Tô Ly! Mày định làm gì?!” Cô ta hoảng hốt, cố gắng giãy giụa.
Tôi không đáp, một tay giữ chặt cô ta, tay kia cầm kéo, xén thẳng vào mái tóc đen dài của cô ta, ‘xoẹt xoẹt’ như phát điên.