Chu Tấn Nhiên lấy ví tiền ném cho tôi: “Đi mua cái mới, tôi đền cho cô.”
“Để cô khỏi có cớ bám lấy tôi nữa.”
Nói xong, anh ta đập cửa bỏ đi.
Tôi nhìn chiếc ví trên sàn, cười mãi cho đến khi nước mắt rơi xuống.
Cuối cùng, tôi vẫn mua một chiếc điện thoại rẻ nhất.
Anh ta nói đúng, không ai nợ ai là tốt nhất.
Tôi gọi điện cho trợ lý Lâm, bảo anh ta đến lấy ví của Chu Tấn Nhiên.
“Cô Hứa, tôi xin lỗi, lúc này tôi thật sự không thể rời đi được.”
“Có thể phiền cô gửi ví đến công ty không?”
Tôi nghĩ một chút: “Được, tôi sẽ gửi ngay.”
04
Trợ lý Lâm cúp máy, nhìn về phía Chu Tấn Nhiên đang đứng trước cửa sổ lớn.
Dù không hiểu rõ tại sao Chu Tấn Nhiên ra hiệu bảo anh ta nói vậy, nhưng anh ta lờ mờ cảm nhận được.
Có lẽ anh Chu không ghét cô Hứa như chính anh ta nghĩ.
“Mua thuốc chưa?”
“Mua rồi, đều ở đây cả.”
Trợ lý Lâm vội đưa túi giấy qua.
Tất cả đều là thuốc trị thương ngoài da và xóa sẹo, rõ ràng chuẩn bị cho cô Hứa.
Chu Tấn Nhiên gật đầu: “Cậu ra ngoài đi.”
Khoảng bốn mươi phút sau, điện thoại từ quầy lễ tân gọi đến phòng thư ký.
Trợ lý Lâm gõ cửa bước vào, thận trọng mở lời: “Anh Chu, cô Hứa đã gửi ví qua dịch vụ chuyển phát nhanh trong thành phố…”
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Lời còn chưa dứt, một chiếc chặn giấy bằng ngọc trên bàn đột nhiên bị ném mạnh xuống sàn.
Trợ lý Lâm cúi đầu, không dám thở mạnh.
Một lúc sau, Chu Tấn Nhiên lại bật cười: “Giỏi thật, mấy tháng không gặp, cô ta tiến bộ hơn nhiều thật.”
05
Sau khi giao nhà cho môi giới, tôi tạm thời tìm một khách sạn giá rẻ để ở.
Chu Tấn Nhiên không tìm tôi nữa.
Nhưng anh ta lại bất thường, phô trương xuất hiện cùng Giang Nhược khắp nơi.